Phụ thân cũng gật đầu: "Huống hồ, người được hứa hôn là con cháu họ Tạ. Chúng ta cứ nói là năm xưa, người được chốt cưới con chính là Tạ Tuyết Triều, chỉ là do con và Tạ Lăng Triều xấp xỉ tuổi nhau nên mới thân thiết hơn, khiến người ta hiểu lầm. Phàm là người đời, ai bận tâm đến chân tướng? Cùng lắm là bàn tán vài ngày, thời gian trôi qua, Tạ Lăng Triều lại bị đưa đi thật xa, con và Tạ Tuyết Triều hòa hợp, hạnh phúc với nhau thì ai còn nhớ đến những chuyện thị phi cũ nữa?"
Ta do dự một hồi lâu.
Nếu nói rằng ta hoàn toàn không muốn thì là lời giả dối. Hoặc có lẽ những gì mà chàng nói cùng với con người chàng cũng khiến trái tim ta rung động, nếu không thì ta đã từ chối chàng từ lâu rồi, xa lánh họ Tạ - những người đã làm ta đau lòng.
"Phụ thân, mẫu thân, con muốn... con muốn gặp lại Tạ Tuyết Triều một lần nữa."
Có phụ mẫu ở đây, việc gặp Tạ Tuyết Triều thật dễ dàng biết bao.
Phụ thân lấy cớ ngắm tranh để hẹn chàng đến phủ.
Chúng ta vẫn nói chuyện trong phòng khách có bốn bề thoáng đãng, nhưng lần này lại là ở Liêu phủ nên không còn quá câu nệ nữa. Trên bàn nhỏ có bày trà nước, vài đĩa đồ ngọt, gió thu thổi lay động những cành lá vàng sậm vươn vào dưới mái hiên.
"Tạ... Tuyết Triều." Ta thoáng do dự, nuốt lại hai chữ "lang quân" và gọi thẳng tên chàng: "Ta có thể hỏi chàng một chút được không: vì sao chàng muốn cưới ta? Là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-chau/4897597/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.