Ta kinh ngạc.
Lúc ta ghìm c.h.ế.t con ngựa điên cũng là lúc ta bị những người cùng lứa tuổi xa lánh nhiều nhất, ta đã không còn nhớ người suýt mất mạng dưới vó ngựa là ai từ lâu.
Hóa ra... người đó là Tạ Tuyết Triều.
Y nhìn ta một cách chăm chú.
Một lát sau, vẫn là Tạ Tuyết Triều nhìn đi chỗ khác trước. Không biết có phải ảo giác của ta không, nhưng giữa mái tóc đen nhánh, hình như ta thấy vành tai trắng nõn của y ửng màu hồng nhạt.
"Hôm nay gặp muội, ta có hai việc muốn báo. Chuyện thứ nhất, ta đã điều tra ra người bỏ t.h.u.ố.c vào trà hôm đó là ai."
Anan
…
Sau tiệc hoa, cả người ta như đang ở trong màn sương mù, không thể đặt chân xuống đất thật.
Tạ Tuyết Triều nói với ta rằng người bỏ t.h.u.ố.c vào trà chính là Tiết Diệu.
Sống trong Tạ phủ, nàng ta vốn không thể làm được chuyện này. Nhưng may mắn thay, ngày hôm đó lại xảy ra vài chuyện có lợi cho nàng ta.
Một là quả thực, Tạ Lăng Triều của lúc đó đang vẽ tranh cùng nàng ta, đã dặn dò gia nhân không được quấy rầy.
Hai là khi gia nhân định báo cho Tạ Lăng Triều biết chuyện ta đến thăm thì lại vừa hay gặp Tiết Diệu đi thay y phục nên bị nàng ta chặn lại.
Gia nhân thấp thỏm, bèn đi gặp Tạ Phu nhân. Tạ Phu nhân có lẽ muốn dằn mặt sự sắc bén của ta, hoặc một ý đồ nào khác nên đã ngầm đồng ý cho hành vi của Tiết Diệu.
Có sự cho phép của Hầu Phu nhân, đám gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-chau/4897596/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.