Không biết có phải là ảo giác của ta không, khi nói đến hai chữ "thanh danh", hình như giọng điệu của Tạ Tuyết Triều lại lạnh đi đôi chút.
"Đệ... Đệ quá lo lắng rồi..." Trong nhất thời, Tạ Lăng Triều á khẩu: "Huynh trưởng, đệ sai rồi, nhưng đệ tìm khắp nơi không thấy nàng, nghe gia nhân nói nàng đợi rất lâu, chắc chắn là nàng đang giận đệ..."
"Dù lo lắng cũng không được hành động lỗ mãng." Tạ Tuyết Triều nhìn Tạ Lăng Triều một lúc, cho đến khi hắn cúi đầu, mới hơi dịu giọng: "Hãy đi tìm ở nơi khác đi, ta cũng sẽ phái người đi tìm Liêu nữ lang, nhưng không được rêu rao, càng không được điều động nam hầu đi tìm kiếm."
"Vâng, huynh trưởng."
Ánh lửa ngoài cửa sổ dần lùi xa, Tạ Tuyết Triều đứng im một lát rồi trở lại vào trong: "Liêu nữ lang, đêm nay quá cập rập, quả thực không phải thời điểm tốt để nói chuyện, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ tổ mẫu trước."
Ta gật đầu.
Ánh trăng và sao sáng rọi, ta đi theo sau Tạ Tuyết Triều. Nhìn bóng lưng cao ráo của y, ta vô thức nhớ lại những câu chuyện phiếm của các bậc trưởng bối mà ta từng vô tình nghe được.
Thật ra đến đời trước, họ Tạ đã có dấu hiệu suy tàn.
Tạ Hầu bất tài, vô dụng nhưng lại sinh ra Tạ Tuyết Triều - người con trai có tài hoa, xuất chúng lạ thường, còn trẻ mà đã được Thánh nhân trọng dụng, dựa vào năng lực của bản thân để cứu vãn sự suy tàn của dòng tộc.
Chỉ tiếc rằng Tạ Tuyết Triều quá nghiêm khắc và ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-chau/4897593/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.