"Tạ Lăng Triều, giỏi thật đấy, dám bỏ ta lại một mình mà trốn học."
Không hiểu vì sao, ta cảm thấy người này chính là Tiết Diệu.
Quả nhiên, Tạ Lăng Triều cười cợt nhả: "Ai bảo nàng cứ giả mạo làm thư đồng của ta? Trốn học thì sao còn dẫn theo thư đồng, Tiểu A Diệu có làm bài tập giúp bổn lang quân cho chu đáo không?"
Khi chậm rãi quay đầu lại ta lập tức thấy cái bóng kia dựa sát vào, đ.ấ.m Tạ Lăng Triều một cái với mức sức vừa phải: "Xong rồi, ngươi định bồi thường cho ta thế nào?"
Tạ Lăng Triều chặn cổ tay nàng ta lại bằng quạt gấp, ngước nhìn Tiết Diệu. Khoảng cách giữa họ thật gần, bóng người in trên bình phong giống như trò rối bóng ta yêu thích, cử chỉ, hành động của họ đều cực kỳ có tình ý: "Nàng muốn gì? Nói đi."
Ngày hôm đó, ta đã chạy trối c.h.ế.t.
Trên đường trở về Trung Đô, ta còn rất có khí phách mà chắc chắn rằng nếu Tạ Lăng Triều thay lòng thật thì ta sẽ đ.á.n.h hắn một trận rồi ném thư thoái hôn vào mặt hắn.
Nhưng khi thực sự nghe thấy những lời đó, nhìn thấy cảnh tượng ấy, ta chỉ muốn bỏ chạy.
Sau khi ôm chăn mà khóc ròng rã ba ngày, ta mới thút thít thừa nhận rằng trong lòng mình, Tạ Lăng Triều thật sự rất quan trọng.
"Sau này, ta đã nghĩ thông suốt." Ta chun chun mũi, cố tỏ vẻ thoải mái: "Vì hắn đã thay lòng nên đương nhiên là ta sẽ không cần hắn nữa, nhưng trước khi hủy hôn, ta nhất định phải đ.á.n.h hắn một trận, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-chau/4897592/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.