Chuyện cưới gả giữa ta và Tạ Lăng Triều đã được định ra khi hai chúng ta còn bé.
Lúc nhỏ, vì có sức mạnh khác thường nên ta luôn không được bạn bè cùng tuổi yêu thích, chỉ có Tạ Lăng Triều không chê bai ta.
Hắn hoàn toàn không để ý đến bàn tay bị ta vô tình kéo cho đỏ, lau đi nước mắt trên mặt ta một cách cẩn thận: "Không sao đâu, Ngọc Châu muội muội, ta có cách để bọn họ chơi cùng muội."
Cách của Tạ Lăng Triều rất ngốc.
Ta không kiểm soát được lực khi chơi bóng, hắn bèn luyện tập với ta hết lần này đến lần khác.
Khi thả diều, ta luôn làm đứt dây, hắn bèn lật tung các ghi chép dân gian, chế ra loại dây mà ta có giật thì nó cũng không đứt.
Nhưng cách đó rất hữu dụng.
Ta không chỉ có bạn bè, mà còn nhận được vô số lời ngưỡng mộ, ngay cả quý nhân trong cung cũng trêu chọc rằng ta đã có được đấng lang quân tốt nhất.
Nhưng chuyện bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Vào khoảng năm thứ hai tính từ khi ta theo phụ thân đi nhậm chức ở Lũng Tây.
Trong thư Tạ Lăng Triều gửi đến thường xuyên xuất hiện một nữ lang họ Tiết. Ban đầu, nàng ta chỉ xuất hiện trong sự chán ghét của hắn, hắn nói nàng ta bị tỷ muội bắt nạt nhiều lần nhưng lại cam chịu, nhu nhược vô cùng, sau đó lại thành xuất hiện trong sự thương xót, hắn nói di nương của nàng ta c.h.ế.t sớm, thân bất do kỷ.
Cuối cùng, hắn ca ngợi trong thư rằng: “A Diệu người như tên, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-chau/4897591/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.