"Ừ. Biết rồi. Tôi sẽ tới ngay."
_Tút_
Âm thanh ngắt điện thoại vang lên, không gian lần nữa trở nên yên lặng.
Du Nhẫn Phong đưa tay day day trán, rất nhanh giấu đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt.
Dương Phỉ bên cạnh có chút bối rối. Cô chứng kiến Du Nhẫn Phong nói chuyện điện thoại xong thì trở nên im lặng lạ thường.
"Có chuyện gì sao tiền bối?" cô không nhịn được hỏi.
Du Nhẫn Phong khựng lại, dường như lúc này mới nhớ ra trong xe có người khác.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, rất nhanh quay sang nói với Dương Phỉ. "Không có gì. Chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện. Có lẽ không thể đưa cô Dương về nhà rồi."
Dương Phỉ xua xua tay, "Không sao đây cũng chỉ là việc nhỏ thôi. Ngược lại thì chuyện của tiền bối nghe có vẻ quan trọng lắm."
Du Nhẫn Phong mắt nhìn thẳng tiếp tục lái xe qua khúc đèn đỏ, trả lời qua loa, "Cũng khá quan trọng đó. Nhà tôi có người phải nhập viện nên tôi phải qua đó thăm."
Dương Phỉ hỏi, trong giọng nói không hề che giấu vẻ lo lắng. "Vậy có cần tôi qua đó cùng với anh không?"
Du Nhẫn Phong cũng không bất ngờ gì với yêu cầu này của cô, nhưng anh nhanh chóng lịch sự từ chối. "Không cần tôi tự qua đó là được. Bệnh viện cũng gần đây, cô liên hệ với người đến đón đi. Tôi sẽ dừng xe ở ngã tư phía trước chờ cùng cô."
"Không cần đâu tiền bối, anh thả em ở đoạn đường đó là được rồi. Nhà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3680128/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.