Du Hàm sửng lại, khuôn mặt vốn lạnh lùng quanh năm nay lộ ra biểu cảm kinh ngạc. "Em nói cái gì?"
Du Cẩm Ngọc nhìn phản ứng của hắn mà cười khẩy, giọng nói thập phần mỉa mai, "Tôi nói, anh đã làm cái quái gì với tôi vậy?"
Dường như chỉ cần nhiêu đây, Du Hàm đã có thể đoán được vấn đề, "Em nhớ rồi à." hắn không hỏi, mà gần như chắc chắn như thế.
Du Cẩm Ngọc không trả lời, cậu nâng tay nhìn dây chuyền được cắm thẳng vào da, ánh mắt u ám và phức tạp nhìn vào Du Hàm.
"Tại sao vậy Du Hàm? Cưỡng hiếp thôi còn chưa đủ với anh sao?" Du Cẩm Ngọc hỏi, nước mắt không tự chủ chảy ra.
Cậu tự hỏi sao mình lại yếu đuối thế. Hay có lẽ hai năm qua đã thực sự bị nuôi thành một kẻ vô dụng.
Cậu gục mặt xuống, nước mắt từng dòng từng dòng rơi xuống không ngừng, tiếng nấc nghẹn đau đơn, thiếu niên khóc đến mức cơ hồ không thở nổi. Sự đau đớn mấy năm nay dường như bộc phát hoàn toàn ngay lúc này.
Du Hàm nhìn cậu phát tiết cảm xúc, trong lòng cuồn cuộn không rõ. Hắn không biết rốt cuộc kế hoạch của mình sai ở đâu. Tại sao thuốc đột nhiên hết tác dụng khiến Du Cẩm Ngọc "tỉnh lại".
Những âm thanh "Tít Tít" từ máy theo dõi khiến Du Hàm bừng tỉnh. Cảm xúc của Du Cẩm Ngọc quá mãnh liệt, cơ thể của cậu vừa hôn mê tỉnh dậy, còn đang mang thai nên không thể chịu nổi kích thích như vậy.
Hắn ngay lập tức nhấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3649105/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.