Chương trước
Chương sau
Khác với hai đứa em mình cứ nhìn thấy Du Cẩm Ngọc là như được hốc thuốc tăng cường sinh lực, Du Hàm ở chung với cậu mang đến cảm giác khác biệt vô cùng.

Sau chuyến công tác dài ngày, Du Hàm mệt mỏi trở về nhà. Vừa bước vào nhà, hắn đã lia mắt tìm bóng dáng quen thuộc mà mình luôn mong nhớ.

Nhìn đến sofa quen thuộc mà cậu hay ngồi, Du Hàm có chút hụt hẫng khi không tìm  được bóng dáng của người thương. Nhưng khi tầm mắt của hắn lướt qua cửa sổ sát đất thì đã dừng lại.

Thiếu niên giống như chú mèo nhỏ. Ngồi trên thảm lông dày, tay chống lên cửa kính nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Du Hàm cảm thấy trái tim mình được vuốt ve, rung động, thỏa mãn, nhung nhớ. Tất cả đều bộc lộ qua ánh mắt của hắn.

Đặt áo khoác lên ghế sofa, âm thanh sột soạt của quần áo đã thu hút sự chú ý của thiếu niên. Cậu quay đầu sang nhìn hắn.

Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, Du Hàm có thể thấy được những tia sáng như đốm lửa nổ lách tách trong mắt cậu.

"Anh cả!" Thiếu niên từ dưới đất chống tay đứng dậy, loạng choạng chạy sang phía hắn.

Nhìn cậu lảo đảo như chú chim cánh cụt, tí thì vấp phải thảm lông ngã mà Du Hàm sốt hết cả ruột. Tự mình bước lên mấy bước đón cậu.

Du Cẩm Ngọc lao thẳng vào trong vòng tay của nam nhân, bày tỏ nỗi nhớ nhung bằng cái ôm nồng nhiệt này.

"Em nhớ anh lắm." Du Cẩm Ngọc dụi mặt vào lồng ngực hắn làm nũng.

Tâm Du Hàm như muốn tan chảy ra, hắn ôm lấy cậu thật chặt, cúi xuống, thật thành kính, thật kiềm chế hôn thật nhẹ lên mái tóc của thiếu niên, của người mà hắn yêu nhất.

"Anh cũng vậy."

Hai người cứ ôm nhau một lúc, hơi tách ra để nhìn mặt nhau nói chuyện, Du Hàm vừa xoa tay cậu vừa hỏi "Sao lại ngồi dưới đất, tay lạnh hết rồi."

Trong giọng nói tràn ngập ý tứ xót xa.

"Hì hì. Không sao ạ. Em ngắm tuyết. Chồng nói một lát sẽ mua kẹo táo về cho em." Du Cẩm Ngọc vui vẻ siết lấy tay Du Hàm trả lời. Nói xong thì cậu đột ngột khựng lại nhìn hắn.

Người đàn ông nhướng mày, dễ dàng bắt được trọng tâm mà hỏi lại, "Chồng?"

"Ừm... Là anh hai ạ." Du Cẩm Ngọc cúi đầu, có chút chột dạ liếc hắn.

Du Hàm nắm lấy lọn tóc của cậu, đùa bỡn giữa các kẽ ngón tay. "Nó bắt em gọi như vậy sao?"

Giọng hắn thư thả trầm bổng, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào. Nhưng Du Cẩm Ngọc biết không nên chọc giận thêm người đàn ông này. Tuy không muốn kéo thù hằn cho anh hai nhưng cậu vẫn gật đầu.

Sau đó cậu lại ôm chầm lấy Du Hàm, vùi mặt vào lòng hắn nũng nịu, "Ừm, nếu em không gọi thì anh ấy,... sẽ làm chuyện kia rất mạnh. Em, em không chịu được."

Du Hàm bình tĩnh vuốt tóc Du Cẩm Ngọc, hắn không có phản ứng gì quá lớn, dường như đã đoán trước được sự thật. Người đàn ông ôn nhu dỗ dành cậu, "Vất vả cho Ngọc Nhi rồi."

"Anh ơi." Du Cẩm Ngọc gọi.

"Hửm?"

"Em, em muốn ra ngoài một chút được không ạ?" cậu nói xong thì rụt rè nhìn người đàn ông.

Động tác vuốt tóc của hắn dừng lại, nhìn thẳng vào cậu, "Em muốn đi đâu?"

"Em, em muốn ra vườn chơi tuyết." cậu lo lắng giải thích, ánh mắt đảo qua lại.

Nghe đến đây Du Hàm mới thả lỏng một chút, hắn kéo cậu lại rồi xoa đầu cậu, "Ngày mai anh bảo quản gia chuẩn bị quần áo cho em. Bây giờ lên phòng với anh nhé?"

"Thật ạ? Em cảm ơn anh." thiếu niên nở nụ cười hạnh phúc ôm lấy hắn, sau đó nghiêng đầu hỏi, "Mà lên phòng chi ạ?"

"Oa!"

Người đàn ông không trả lời, trực tiếp bế cậu lên sau đó đi lên cầu thang, "Đi tắm với anh."

...

Du Cẩm Ngọc xấu hổ cúi đầu, tay không biết nên để ở đâu, đành vòng ra sau lưng. Nhìn cứ như đứa trẻ làm sai bị trách phạt.

Du Hàm đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cả người thiếu niên đều là dấu vết tình dục. Đặc biệt là hai bên ngực và nữ huyệt vẫn còn có chút sưng.

Du Cẩm Ngọc bị ánh nhìn trắng trợn của Du Hàm làm cho ngượng ngùng vô cùng. Cậu cũng không biết mình làm sai ở đâu nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.

"Mấy ngày nay ở nhà vui phết nhỉ?" Du Hàm đưa ra lời đánh giá đơn giản, sau đó quay lưng lại với Du Cẩm Ngọc cởi quần áo.

Du Cẩm Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng có chút bối rối. Đầu óc trống rỗng của cậu bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì ở trong tình huống này.

Còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, Du Hàm đã quay lại rồi bế thốc cậu lên. Do bất ngờ, Du Cẩm Ngọc theo bản năng hét lên một tiếng rồi ôm lấy cổ Du Hàm.

Người đàn ông thấy phản ứng đáng yêu của cậu thì bật cười.

Sau đó nhẹ nhàng đặt cậu vào bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn. Khi thấy cậu đã an ổn ngồi trong đó, hắn mới từ từ bước vào và ngời phía sau Du Cẩm Ngọc, dùng một miếng bông tắm mềm mại chà lưng cho cậu.

Du Cẩm Ngọc thấy hắn không có ý định trò chuyện, cậu cũng không biết phải nói gì với Du Hàm nên vui vẻ nghịch bong bóng xà phòng bồn tắm.

Du Hàm nhìn hành động ngây ngô của Du Cẩm Ngọc, hắn chợt nghĩ đến những vất vả mà họ đã trải qua. Đôi mắt tuyệt vọng của cậu vẫn luôn dõi theo hắn trong từng giấc mơ.

Càng nghĩ nhiều, Du Hàm càng muốn ôm chặt Du Cẩm Ngọc hơn.

Hắn muốn chắc chắn rằng,

Cậu sẽ luôn nằm trong vòng tay hắn,

Xuất hiện dưới mí mắt hắn,

Tồn tại trong cuộc sống của hắn.

Du Hàm bất giác gục đầu lên vai của thiếu niên lúc nào chẳng biết. Du Cẩm Ngọc không hiểu hắn bị làm sao, liền nghĩ nghĩ rồi vươn tay ra sau xoa đầu hắn.

"Công việc mệt lắm sao?" cậu hỏi.

"..." Du Hàm không trả lời, tận hưởng cái xoa đầu đã lâu rồi mới có được này. "Ừ. Mệt lắm."

Thật hiếm khi thấy Du Hàm bộc lộ sự yếu đuối như bây giờ. Dường như trong ký ức của Du Cẩm Ngọc, chẳng có hình ảnh nào như vậy cả.

Cậu nghĩ công việc của hắn hẳn là rất vất vả, vì vậy càng xoa đầu hắn nhiều hơn, nhẹ giọng an ủi, "Không sao. Sau này anh mệt thì em sẽ xoa đầu cho anh. Anh đã vất vả nhiều rồi."

Du Hàm không quan tâm cậu có xoa đầu mình hay không, hắn hỏi, "Sau này sẽ luôn như vậy sao?"

"Phải." cậu trả lời chắc nịch.

"Cảm ơn em."

"He he."

____

"Oaaaa! Tuyết dày quá!" Du Cẩm Ngọc mở toang cửa sổ sát đất luôn được khóa lại. Hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên.

"Mũ lệch rồi." Du Hàm đi đến từ phía sau, nhẹ nhàng chỉnh lại mũ lông cho Du Cẩm Ngọc. "Đi đi."

"Vâng ạ!" thiếu niên cười với hắn thật tươi, sau đó chạy nhanh ra ngoài nhảy nhót trên tuyết.

Du Hàm từ trong nhà nhìn ra, thiếu niên mặc quần áo trắng bóc, bị bọc thành một viên lông tròn to lăn tăn chạy trên tuyết.

Du Hàm nghĩ đên con chim bạc má họng bạc mà mình từng nhìn thấy.

Cũng đáng yêu như vậy.

Cũng ngốc nghếch như vậy.

Không biết vì sao, chú chim nhỏ đột nhiên chạy nhanh về phía hắn.

Du Hàm không phản ứng gì, đứng tại chỗ chờ cậu.

"Anh ơi!" cậu vui vẻ gọi.

"Ừ." Du Hàm trả lời.

"Tuyết mềm quá!" cậu hào hứng hốt một nắm tuyết cho Du Hàm xem.

Người đàn ông mỉm cười, phủi tuyết đọng trên đầu cậu xuống, "Thích không?"

"Thích lắm ạ!" Du Cẩm Ngọc trả lời thật to.

"Em thích là được."

"Anh ơi, mau ra đây chơi với em."

"..."

"Được."

____

Bên ngoài cửa sổ bệnh viện tuyết cũng đang rơi.

Trong phòng bệnh cao cấp, một thiếu niên thơ thẩn ngồi nhìn cửa sổ. Trên người gắn rất nhiều dây truyền thuốc.

Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông vẻ ngoài có chút xộc xệch bước vào. Tuy vẻ ngoài có chút xuống cấp, nhưng vẫn không thể che giấu được nhan sắc và khí chất của hắn.

"Ngọc Nhi. Cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Có thấy trên người không khỏe ở đâu không?" Du Hàm gấp gáp ngồi lên giường hỏi thăm thiếu niên.

Du Cẩm Ngọc mới dời tầm mắt về lại trên người Du Hàm. Cậu không trả lời câu hỏi của người đàn ông, mà nở một nụ cười chua chát với hắn.

"Anh đã... làm cái gì với tôi vậy, Du Hàm?"

...

Chim bạc má họng bạc :

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.