Chương trước
Chương sau
Căn phòng khách rộng rãi được bày trí đơn giản và ấm cúng. Bên ngoài bầu trời có chút ánh sáng yếu ớt, đa số là mây nhiều, vì trời cũng đã sắp vào đông.

Thiếu niên lười biếng nằm trên sofa khẽ trở mình, áo ngủ bằng bông trên người cậu phát ra tiếng sột soạt. Chất vải mềm mại, ôm gọn lấy từng đường cong hoàn hảo mảnh mai của cậu.

Trong phòng được bật máy sưởi vô cùng ấm áp, thiếu niên như con mèo nhỏ, biếng nhác nằm vắt vẻo trên ghế xem ti vi.

Du Cẩm Ngọc xem ti vi lâu, mắt có chút mỏi, theo bản năng dụi mắt một chút.

Lúc này ngoài cửa có âm thanh mở ra, cậu chống tay lên ghế ngồi dậy, nhìn ra phía cửa.

Du Nhẫn Phong từ bên ngoài bước vào, thời trang phù hợp, nhìn qua liền biết là nam thần dáng dấp chuẩn chỉnh.

"Anh hai."

Thiếu niên vừa thấy hắn đã cất tiếng gọi.

Du Nhẫn Phong liên tưởng đến con mèo Angora Thổ Nhĩ Kỳ mà quản lý của hắn nuôi. Lông nó trắng muốt, mềm mại và mượt mà.

Bộ dạng như một chiếc khăn lông ấm áp, yên tĩnh và ngoan ngoãn, luôn đứng ở góc nghiên đầu ra nhìn chủ nhân của nó mỗi khi trở về.

Đôi mắt xanh như bầu trời nhìn chằm chằm anh ta, như thể cả thế giới của nó chỉ có mình người đó.

Em trai của hắn, đứa em trai bé bỏng đáng yêu nhất của hắn, Du Nhẫn Phong cảm thấy chú mèo kia thật giống với cậu của lúc này.

Hắn mỉm cười dịu dàng, bày ra bộ dạng mà bản thân quen thuộc nhất, cởi bỏ áo khoác vắt sang giá treo bên cạnh rồi bước đến gần nơi Du Cẩm Ngọc đang ngồi.

Đến khi đến trước mặt thiếu niên, hắn vươn tay khẽ xoa tóc cậu. Cảm giác mềm mại như trong trí nhớ xuất hiện. Đôi mắt thiếu niên như mặt nước, trong suốt phản chiếu bóng hình của hắn.

Đúng là một chú mèo nhỏ biết khiến người ta yêu thích.

"Có nhớ anh không? " Du Nhẫn Phong hỏi.

"Có ạ." Du Cẩm Ngọc trả lời không chút do dự.

Du Nhẫn Phong xoa đầu cậu một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.

Du Nhẫn Phong liếc qua chương trình truyền hình mà cậu đang coi, nhướng mày rồi quay sang cậu hỏi, "Ở nhà chỉ xem cái này thôi sao?"

"Ừm. Vì chán lắm." thiếu niên thành thật trả lời, trong giọng nói còn mang theo chút ủy khuất và trách móc khó nhận ra. Giống như đang làm nũng với hắn.

Du Nhẫn Phong mượn gió bẻ măng, đội nồi lên đầu người khác ngay lập tức. "Đều tại anh cả, anh ta không cho Tiểu Ngọc ra ngoài. Tiểu Ngọc của anh thật đáng thương quá."

Du Cẩm Ngọc nghe hắn nói thì vội vàng lắc đầu, "Em không giận anh cả đâu ạ. Anh ấy nói em bị bệnh, mà em ở nhà cũng không sao. Chỉ hơi chán một chút thôi."

Nói rồi để tăng tính thuyết phục, cậu đưa tay lên tạo thành một khoảng cách nhỏ xíu giữa ngón cái và ngón trỏ, làm cho người đàn ông xem.

Du Nhẫn Phong bật cười, bộ dạng này tuy không phù hợp với độ tuổi của cậu nhưng thiếu niên làm lại vô cùng tự nhiên và đáng yêu.

Tuy cười là vậy, nhưng ánh mắt Du Nhẫn Phong lại chẳng dao động chút nào, hắn hiển nhiên là không vui khi cậu bênh Du Hàm rõ ràng như vậy.

Hắn tiến đến sát bên cạnh thiếu niên.

Đột nhiên bị tiếp cận làm Du Cẩm Ngọc có chút giật mình, theo bản năng muốn tránh nhưng lại nghĩ như vậy thì có chút thái quá.

Du Nhẫn Phong vuốt ve vành tai cậu, nơi đã bị tóc che đi một nửa.

Mấy tháng này không ra ngoài, tóc của Du Cẩm Ngọc đã dài ngang vai, vì đang vào đông nên cũng không quá bất tiện, vì vậy bọn họ vẫn chưa nghĩ đến việc cắt tóc cho cậu.

Du Cẩm Ngọc để tóc dài như vậy cũng rất đáng yêu, mỗi lần đi làm về, mở cửa ra sẽ luôn thấy cậu ngồi đây đón hắn, giống một cô vợ nhỏ tận tụy và dính người.

Cô vợ nhỏ, nghĩ đến đây, Du Nhẫn Phong dường như nhớ ra gì đó.

Thấy hắn mãi vuốt ve tai mình mà không nói gì, Du Cẩm Ngọc do dự gọi nam nhân, "Anh hai?"

"Tiểu Ngọc. "

Người đàn ông đột ngột lên tiếng, dường như là ngay sau khi cậu dứt lời, Du Cẩm Ngọc ngay lập tức đáp lại, "Dạ?"

"Em có nhớ những gì anh dạy em mấy tháng nay không?" ánh mắt hắn có chút tối đi khi quan sát phản ứng của cậu, nhưng sự u ám đó nhanh chóng biến mất, Du Cẩm Ngọc thậm chí đã nghĩ là mình nhìn nhầm.

Sự chú ý của cậu dời vào câu hỏi của hắn. Đầu óc nhỏ của cậu bắt đầu vận hành. Nhưng tất cả đều chỉ là một màu trắng xóa, dù một chút cũng không thể nhớ ra.

Tựa như đứa trẻ đến tận bây giờ mới có được nhận thức.

Dựa vào sắc mặt và thái độ của Du Nhẫn Phong thì có lẽ việc đó vô cùng quan trọng. Nhưng cậu lại quên mất rồi.

Trong lòng thiếu niên đột nhiên dâng lên chút áy náy, cậu cũng không hiểu vì sao mình phải như vậy nhưng cậu vẫn chọn cúi đầu xin lỗi, "Ừm... Em không nhớ. Xin lỗi ạ."

Nhìn ánh mắt do dự và chột dạ của Du Cẩm Ngọc, Du Nhẫn Phong cũng đã sớm đoán được đáp án, nhưng đáp án này cũng không khiến hắn vui được.

Nét mặt hắn có chút biến đổi, hiển nhiên là theo hướng tiêu cực. Thiếu niên có chút sợ hãi, mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác. Sợ rằng mình đã động chạm vào đâu của hắn.

"Không nhớ sao. Vậy anh nhắc lại cho em..." Du Nhẫn Phong cúi người, dường như kề môi ở sát bên tai Du Cẩm Ngọc thì thầm. "Khi chỉ có hai chúng ta thì gọi anh bằng chồng."

Du Cẩm Ngọc sững sờ, mở to mắt bất ngờ, giống như đang cố tiêu hóa ý tứ trong lời nói của hắn, "C-Chồng ạ?"

Cậu lắp bắp hỏi lại, rồi nhận được cái gật đầu thản nhiên của Du Nhẫn Phong.

Bây giờ Du Cẩm Ngọc ngây ngô và ngốc nghếch hệt như tờ giấy trắng vậy. Làm gì có ai có thể nhịn được không để lại dấu chân của mình trên nền cát phẳng chứ.

Du Nhẫn Phong cũng thế.

Cứ ngỡ thiếu niên sẽ do dự nhưng rồi cũng sẽ đồng ý nhanh, nhưng Du Cẩm Ngọc lại dứt khoát từ chối hắn.

"Không được đâu ạ."

Du Nhẫn Phong có chút bất ngờ, cười hỏi, "Tại sao?"

Du Cẩm Ngọc có thể mơ hồ nhận ra Du Nhẫn Phong không vui. Cậu không đủ nhanh nhạy để biết lý do, vì thế ấp úng nói tiếp. "Anh cả, nói là... không được nghe anh và anh ba mà gọi bậy."

Quả nhiên sắc mặt Du Nhẫn Phong lại trầm xuống, thiếu niên giống như chú chim nhỏ rụt cổ, lúng túng cúi đầu xuống.

"Vậy sao? Anh cả dặn em như vậy à?"

Nam nhân đưa tay dễ dàng nâng cằm cậu lên, để cậu đối mặt với hắn.

Du Cẩm Ngọc gật đầu không chút tự tin.

"Tốt lắm." Du Nhẫn Phong lẩm nhẩm.

"Dạ?" Du Cẩm Ngọc không thể nghe rõ, vì vậy hỏi lại.

Nhưng chưa kịp nói gì đã bị người đàn ông đè mạnh xuống sofa.

Lưng và đầu cậu va mạnh vào phần đệm mềm mại. Nếu mà đổi lại là sàn nhà thì có khi đã u đầu mất rồi.

Du Cẩm Ngọc có chút choáng váng, cậu nhìn lên người đàn ông đang đè lên người mình, hỏi, "A-anh hai?"

Nam nhân mỉm cười nhìn cậu, nhưng Du Cẩm Ngọc không thể cảm nhận được chút vui vẻ nào từ nụ cười của hắn.

Du Nhẫn Phong không trả lời mà cúi xuống chiếm lấy môi cậu. Miệng hắn thô bạo tách môi Du Cẩm Ngọc ra, hàm răng ngọc cũng bị tách mở, đầu lưỡi linh hoạt như con rằn mò mẫm vào trong quấn lấy đầu lưỡi non mềm của cậu.

"Ưm..." Du Cẩm Ngọc có chút vùng vẫy, nhưng vừa xoay đầu thì sau gáy đã bị giữ chặt lấy.

Nụ hôn bị kéo sâu hơn và lâu hơn, đến khi Du Cẩm Ngọc dường như ngất đi bị thiếu dưỡng khí thì nó mới kết thúc.

Môi hai người rách ra, nối ở giữa còn có sợi chỉ bạc ám muội. Du Cẩm Ngọc mặt đỏ hừng hực, thở dốc nhìn Du Nhẫn Phong.

Nam nhân nhìn biểu cảm của cậu mà nuốt nước bọt, nói bằng chất giọng có chút khàn khàn, "Phải dùng mũi thở chứ."

"Ha... Ưm..." Du Cẩm Ngọc còn chưa kịp trả lời, Du Nhẫn Phong đã lần nữa cúi xuống, chôn mặt vào cổ cậu vừa hôn vừa liếm.

Cơ thể hai người quấn chặt lấy nhau vì vậy Du Cẩm Ngọc có thể cảm nhận được âm hành của nam nhân chọc vào trong đùi mình. Vừa cứng rắn vừa nóng bỏng.

Trên cổ rất nhanh đã xuất hiện vài dấu hôn rời rạc.

"Ư... nhột..." thiếu niên ngẩng cổ lên vì nhột, điều này càng thuận tiện cho người đàn ông.

Từ cổ chuyển xuống xương quai xanh của cậu, nhưng nhiêu đây dường như vẫn chưa đủ để thỏa mãn lòng tham của nam nhân.

Áo ngủ của Du Cẩm Ngọc trong lúc cậu không để ý đã bị người ta cởi ra từ lúc nào. Lồng ngực trắng nõn lộ ra, hai viên thịt nhỏ đột nhiên tiếp xúc với không khí, không chút e dè mà ngẩng đầu lên.

Du Nhẫn Phong cúi xuống ngậm một bên vào miệng liếm mút có kỹ thuật. Bên còn lại cũng được tay hắn chăm sóc kỹ lưỡng.

"Ưm..." Du Cẩm Ngọc xấu hổ che miệng, nhưng vẫn để thoát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ mờ ám.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Du Nhẫn Phong cũng đang quan sát cậu. Chỉ chạm mắt vài giây nhưng Du Cẩm Ngọc cảm thấy như tâm trí mình đã bị mắc kẹt ở thời điểm này.

"Hưm..." ngực đột nhiên bị cắn, Du Cẩm Ngọc không nhịn được ngửa đầu rên rỉ, sau đó đem ánh mắt ai oán nhìn về phía người gây sự.

Du Nhẫn Phong buông tha cho ngực của cậu, hắn ngồi thẳng người, vương vai cởi áo ra rồi ném xuống sàn. Cơ thể hắn hiện ra, từng thớ cơ bắp săn chắc nhảy múa trước mắt Du Cẩm Ngọc.

Cậu không nhịn được mà nhìn đến ngây người.

Nào biết người tiếp theo bị lột sạch chính là cậu. Du Nhẫn Phong nhẹ nhàng nâng chân cậu lên, nắm lấy quần thiếu niên rồi kéo xuống. Áo ngủ vắt vẻo trên cơ thể cũng bị hắn lột xuống.

Cả người cậu trắng nõn nhẵn mịn như miếng bánh gạo nếp, mềm mại co người trên sofa chờ người đàn ông đến sủng hạnh.

"Anh ơi... lên phòng được không ạ?" Du Cẩm Ngọc ngước mắt, rụt rè hỏi hắn.

"Không được." Du Nhẫn Phong tách chân cậu ra rồi chen vào. "Anh không nhịn được. "

Một tay hắn mò xuống dưới hoa huyệt cậu. Mấy nay không phải làm tình, nơi này miễn cưỡng khôi phục lại như cũ.

Hai cánh hoa hoa béo múp no đủ bị ngón tay nhẹ nhàng tách ra. Nhụy hoa không còn được bảo vệ, run rẩy lộ ra ngoài, bị ngón tay và móng tay của người đàn ông đùa bỡn.

"Ưm... " Du Cẩm Ngọc khẽ rùng mình, nhưng chẳng được bao lâu hoa huyệt lại rụt rè chảy ra mật dịch.

Du Nhẫn Phong sờ được sự ẩm ướt dinh dính trên đầu ngón tay thì mỉm cười, nói bằng giọng điệu quyến rũ "Ướt rồi."

Thiếu niên xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt ngập nước nhìn trừng trừng hắn.

Du Nhẫn Phong bị nhìn đến nóng hết cả người, lại cúi xuống hôn lên môi cậu.

Hai người môi lưỡi triền miên, ngón tay của hắn cũng theo đó đâm vào bên trong, khuấy đảo vách thịt vốn đã ấm nóng của thiếu niên.

"Ư ư..." miệng bị chặn lại, Du Cẩm Ngọc chỉ có thể thốt ra vài tiếng ư ư tượng trưng khi bị móc huyệt.

Ngón tay bên trong rất có kỹ thuật, lúc thì đâm vào rút ra, bắt chước động tác giao hợp, lúc lại cong lên cào vào thịt huyệt mẫn cảm hay điểm dâm của Du Cẩm Ngọc khiến cậu lắc hông tránh né.

Khổ nỗi cả người đều bị kiềm hãm, mông nhỏ có chạy đến đâu cũng bị ngón tay đuổi đến, cuối cùng lại chịu một đợt móc huyệt thô bạo.

Cánh tay hắn ra sức móc huyệt cho cậu, đến mức dâm thủy văng đầy ra xung quanh.

Du Cẩm Ngọc chống lên vai hắn, cố đẩy người ra nhưng người này cứng như tảng đá, làm thế nào cũng vô dụng.

Cuối cùng vừa bị hôn vừa bị ngón tay chơi đến cao trào.

Ngọc hành thẳng tắp bắn lên cơ bụng của người đàn ông, tinh dịch lại theo trọng lực rơi xuống bụng Du Cẩm Ngọc. Hoa huyệt lên đỉnh phun một lượng lớn nước, bị ngón tay móc cho văng tung tóe.

Bắp đùi Du Cẩm Ngọc run rẩy, mất một lúc mới ngừng lại, Du Nhẫn Phong rút ngón tay ra, nước dâm trên đó nhiễu từng giọt vô cùng dâm mỹ.

"Hức... lên phòng... " Du Cẩm Ngọc lắc đầu từ chối khi thấy Du Nhẫn Phong bắt đầu cởi quần.

Nam nhân thấy cậu cứ lặp đi lặp lại yêu cầu này thì nhướng mày, "Tại sao?"

"Anh, anh cả nói..." thiếu niên lắp bắp giải thích.

Nhưng vừa nghe được những từ đầu tiên Du Nhẫn Phong đã dùng tay chặn miệng cậu lại, thiếu niên mở to mắt ngơ ngác nhìn hắn.

"Đừng nhắc đến người khác." giọng hắn có chút khó chịu, âm điệu cũng lớn hơn.

Sau đó hắn bỏ tay ra, thiếu niên mở mắt to tròn nhìn hắn, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Du Nhẫn Phong nhìn cũng không nói gì, cúi xuống tách hai chân cậu ra, nhìn hoa huyệt vừa cao trào trở nên sáng bóng vì nước dâm, mấp máy đói khát như thể muốn gì đó lớn hơn.

Hắn nhanh chóng ngậm đóa hoa nước ấy vào miệng, Du Cẩm Ngọc có chút bất ngờ vì hành động của hắn, cậu ngửa cổ ra sau rên rỉ.

Lưỡi hắn đảo quanh một vòng bên ngoài sau đó chui vào trong, bắt chước động tác đâm rút của dương vật. Dùng miệng hầu hạ nữ huyệt của thiếu niên.

Nữ huyệt vừa lên đỉnh mẫn cảm vô cùng, bị miệng lưỡi điêu luyện đùa bỡn một hồi đã bắt đầu co giật muốn lên đỉnh.

Thấy bên trong chuẩn bị siết lại, Du Nhẫn Phong biết cậu sắp cao trào, dùng tay vuốt ve ngọc hành của cậu.

Cả hai nơi đều bị kích thích quá mức mãnh liệt, Du Cẩm Ngọc tay không biết đặt đâu chuyển xuống nắm lấy tóc hắn, hông co giật vài cái, lắc lư qua lại, sau đó nhanh chóng cao trào.

Hoa huyệt phun một lượng lớn dâm dịch, tất cả đều bị người đàn ông nuốt xuống.

Hắn liếm liếm khóe môi, mỉm cười nhìn vẻ mặt thất thần khi lên đỉnh của cậu, "Lại ra rồi, đáng yêu quá."

"Ha... a..." cậu nằm trên sofa thở dốc, chẳng để ý đến người đàn ông nhẹ nhàng tách chân mình ra. Sau đó hắn từ từ cởi quần, để lộ ra con quái vật đang ẩn nấp bên trong.

Âm hành thô to chống lên trên hoa huyệt ướt sủng của cậu, chỉ cần nhấn một chút là có thể đi vào.

Thiếu niên không hề có đường phản khán, nằm đó chờ đợi nam nhân chinh phạt. Du Nhẫn Phong cũng không thể nhịn được lâu, âm hành ngây lập tức đâm thẳng vào, lút cán đến khi quy đầu chống lên tử cung của thiếu niên.

"A, a..." thiếu niên gồng mình chịu đựng nhưng vẫn không nhịn được rơi nước mắt, cong lưng rên rỉ.

Âm hành vừa vào trong đã điên cuồng đâm chọc. Du Cẩm Ngọc còn chẳng có thời gian để thích ứng, siết lấy cánh tay nam nhân mà kêu khóc, " A, hức... chậm, chậm thôi..."

Hoa tâm bên trong bị nhắm vào, quy đầu thô bạo nghiền qua liên tục như muốn đâm nát nó, kích thích quá lớn và nhiều, Du Cẩm Ngọc rất nhanh lại đạt đến cao trào. Tử cung hé ra xối dâm dịch lên âm hành xấu xí của hắn.

Nào ngờ nam nhân lại thừa cơ hội này chui vào trong, hung hăng thao tử cung nhỏ của cậu, mông thịt đều bị hắn dập đến đỏ bừng.

"A, a... em, em đang... ra mà, a, a..." thiếu niên còn đang cao trào, phi thường mẫn cảm đã bị ép hứng chịu một đợt tấn công mãnh liệt , khóc lóc xin tha người đàn ông.

Du Nhẫn Phong mặc kệ cậu vừa mới cao trào, âm hành bên trong vẫn ra vào đều đặn như máy đóng cọc. Thiếu niên không thể phản khán, bị hắn đè trên sofa điên cuồng chịch đến phun nước ướt cả mông.

"Anh, a... Anh hai, dừng, a hức... dừng chút, ư ư..." thiếu niên đáng thương níu lấy tay hắn van xin, khóc đến mơ hồ, cậu không hiểu tại sao khi nãy hắn còn tốt, bây giờ lại đột nhiên nổi điên chịch cậu mạnh như vậy.

Hoa huyệt bị làm đến tả tơi, vách thịt bên trong kịch liệt co rút, lại đạt đến cao trào. Lên đỉnh liên tục như vậy vừa sướng vừa mệt, đầu óc Du Cẩm Ngọc tê dại, bám lấy Du Nhẫn Phong khóc đến lạc cả giọng.

Du Nhẫn Phong cũng không có ý định chậm lại, giữ nguyên tốc độ ôm chặt lấy thiếu niên, để cậu gác cằm lên vai mình, bên dưới dùng sức chịch thật mạnh.

Thiếu niên bị cố định không cách nào giãy giụa, bất lực cầu xin hắn chậm lại trong vô vọng, "Ư hức... A, anh , anh ơi..."

Du Nhẫn Phong hôn lên má cậu, liếm đi cả những giọt nước mắt còn đọng trên đó. "Anh đây."

"A, a, chậm,... chậm thôi..." cậu thấy hắn đã chịu nói chuyện thì lập tức cầu xin, rên khóc xen lẫn vô cùng đáng thương.

"Gọi chồng đi." người đàn ông hôn lung tung lên khắp mặt của cậu.

Du Cẩm Ngọc bị thao đến cả người đều run rẩy, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông mà mếu máo, "Ư, không... được, a,... anh, anh cả không... cho hức."

"Gọi đi, ngoan." động tác đâm chọc của hắn vẫn không ngừng. Du Nhẫn Phong ôm cậu càng chặt, vùi mặt vào cổ thiếu niên cắn mút.

Hoa huyệt lại chuẩn bị cao trào, nhưng âm hành bên trong lại đột ngột tăng tốc, mỗi cú thúc đều mạnh đến mức như muốn lôi cả tử cung của cậu ra ngoài.

Thiếu niên không thể chịu nổi nữa, cào cấu lên lưng người đàn ông khóc lớn, "A a, nhẹ lại, hức... chết, mất, ha a..."

Người đàn ông duy trì tốc độ như vậy một lúc, Du Cẩm Ngọc cuối cùng cũng không chịu nổi, sụt sùi kề sát bên tai Du Nhẫn Phong hắn gọi, "Anh, ... a, không... chồng, ơi... hức."

"Đúng vậy, ngoan quá." Du Nhẫn Phong hài lòng hôn lên má cậu. Sau đó hắn ngồi dậy, nâng bàn chân cậu lên rồi hôn xuống.

Thấy người đàn ông vẫn chưa chịu chậm lại, cậu khó khăn nhìn hắn cầu xin, "Chồng,... a hức, chậm, chậm thôi..."

Người đàn ông không trả lời, nắm lấy eo cậu dập mạnh vào trong, Du Cẩm Ngọc ngửa cổ rên lớn, yếu ớt nắm lấy đệm sofa chịu đựng từng cú thúc như muốn đòi mạng của người đàn ông.

Lúc cậu lại sắp cao trào, Du Nhẫn Phong dùng lại trò cũ, tuốt lấy ngọc hành của cậu làm thiếu niên cao trào bằng cả hai nơi. Âm hành cũng đâm mạnh vài cái, sau đó chui vào trong tử cung đã bị chịch đến mềm nhũn của cậu, bắn ra từng dòng tinh dịch nóng hổi.

Du Cẩm Ngọc bị bắn đến bỏng, nức nở ôm bụng vô cùng đáng thương.

Du Nhẫn Phong hôn lên mặt cậu để an ủi, nhẹ giọng hỏi, "Chồng chịch em có sướng không? "

Cậu gật đầu lung tung, sụt sùi ôm lấy cổ hắn lấy lòng.

"Gọi lại." Du Nhẫn Phong nhéo nhéo viên thịt trước ngực cậu ra lệnh.

Thiếu niên đáng thương hít mũi, mếu máo gọi, "Ch,chồng..."

"Giỏi." nam nhân hài lòng hôn lên tóc cậu.

Âm hành bên trong lại nhấp vào, khiến tinh dịch đầy ắp bên trong bị đẩy ra, nhiều đến mức tràn ra ngoài.

Thiếu niên đáng thương rơi nước mắt gọi hắn, "Đừng mà..."

Nam nhân hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối, nhanh chóng đâm chọc bên trong, "Ngoan."

"Ư hức..." Du Cẩm Ngọc nhắm mắt, cảm nhận âm hành lần nữa dày vò tử cung của mình.

_____

Dạo này học mệt quá, đã thế tỏ tình crush còn bị từ chối nữa chứ huhu 🥹💔🥀

Tuy không có tâm trạng nhma vẫn cố gõ truyện cho mn nè. Cảm ơn mn đã chờ nha🙌 💖✨💦

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.