Du Cẩm Ngọc dè dặt bước ra khỏi phòng tắm, vừa vặn đối mặt với Dương Phỉ cũng vừa tắm xong. 
Dương Phỉ thấy cậu, cô vui vẻ vẫy tay. "Lại đây nào." 
Du Cẩm Ngọc chầm chậm bước đến. Dương Phỉ cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn trước sự lề mề của cậu 
Bước chân của cậu hơi khập khiễng, khi nãy còn quá bàng hoàng cho nên không chú ý đến, bây giờ bình tĩnh lại thì cơn đau cũng kéo đến. 
Cậu cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh Dương Phỉ, ánh mắt dè dặt nhìn cô. 
"Thôi nào, trông chị cũng đâu có đáng sợ đến vậy." Dương Phỉ có chút bất đắc dĩ trước thái độ của cậu thiếu niên nhưng cô cũng không phàn nàn gì. 
Dương Phỉ lấy hộp thuốc bên cạnh để ở giữa họ, nhẹ nói, "Nào, đưa chân đây. Chị xử lý vết thương giúp em." 
Du Cẩm Ngọc cảm thấy không nên như thế nên cậu vội xua tay. "Để, để em tự làm cũng được." 
Nhưng Dương Phỉ không thể cho cậu cơ hội từ chối, "Nhanh lên nào." nhìn thái độ cương quyết của cô, từ chối nữa thật sự không ổn nên Du Cẩm Ngọc đành bất lực đưa chân ra. 
Dương Phỉ mở hộp thuốc ra, dùng tăm bông nhúng cồn sát trùng vết thương cho cậu, vừa làm cô vừa tâm sự. "Em không cần phải lo lắng. Trước đây em trai chị cũng hay đánh nhau nên hay bị thương lặt vặt lắm. Chị đi theo băng vết thương cho nó riết cũng thành quen." 
Du Cẩm Ngọc im lặng nhìn cô, đã mấy lần cậu để ý, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3711251/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.