Thời gian trôi nhanh như mây trên trời, nhìn thì chậm chạp nhưng thoáng cái đã vụt mất.
Sau lần chạy trốn lần trước, Du Cẩm Ngọc bị ba người đàn ông thay phiên hành hạ. Cả cơ thể thảm không nỡ nhìn.
Đặt biệt là Du Thanh, hắn giống như là phát điên, điên cuồng hành hạ Du Cẩm Ngọc.
Phải mất cả tuần liền Du Cẩm Ngọc mới lành lại sau những đêm hoang đường đó.
Cậu ngồi trên ghế mây, từ cửa sổ sát đất mà quan sát cảnh tượng mây trôi nước chảy ngoài vườn.
Thiếu niên ở độ tuổi xinh đẹp hoạt bát lại trầm lặng khác thường, trên mặt lúc nào cũng treo biểu tình vô cảm chán nản.
Du Hàm đi làm về vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Đây sớm đã là cảnh tượng quen thuộc của mấy tháng nay.
Kể từ lần cậu chạy trốn đó, Du Hàm đã cho người tu sửa lại một căn nhà nhỏ nằm trong khu vườn rộng lớn của biệt thự.
Nơi này bao quanh bởi cây cỏ, sân vườn có hồ nước, trong nhà nhiều cửa sổ, khiến cho ánh sáng tự nhiên mỗi ngày đều chiếu sáng cho nơi này.
Vốn là căn nhà chuyên dùng để đi cắm trại hoặc nghỉ ngơi của anh em họ ngày nghỉ. Nơi ẩn chứa kỉ niệm hạnh phúc. Giờ đây Du Hàm đã chỉnh sửa cải tạo lại nó, biến nó thành nơi nhốt lại hạnh phúc của hắn.
Hắn vẫn giữ phong thái điềm đạm như mọi ngày, cởi bỏ áo khoác đắt tiền, tùy tiện vắt nó lên giá treo bên cạnh, sải bước đến cạnh thiếu niên đang ngẩn người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-cam/3618486/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.