Chương trước
Chương sau
Lại một đêm nữa tỉnh dậy trong tình trạng cơ thể đau nhức. Chuyện này đã xảy ra liên tục hai ba ngày nay, cuối cùng Du Cẩm Ngọc cũng không nhịn được nảy sinh nghi ngờ.

Cậu đối với Du Nhẫn Phong vẫn là sự tin tưởng, nhưng đâu đó sâu trong lòng vẫn là nỗi e dè và cảnh giác.

Có một giọng nói luôn thì thầm trong tâm trí cậu rằng, biết đâu Du Nhẫn Phong cũng giống như hai kẻ kia, dù sao bọn chúng cũng là anh em chảy chung dòng máu mà.

Gieo vào lòng Du Cẩm Ngọc sự nghi ngờ sâu sắc.

Đây đều là những suy nghĩ nhỏ xảy ra trong lúc Du Cẩm Ngọc đi tắm, vì mãi suy nghĩ vẩn vơ nên cậu tắm lâu hơn bình thường, kết quả là tối đó lên cơn sốt nhẹ.

Vì không cảm thấy nó quá nghiêm trọng, Du Cẩm Ngọc không nói lại với Du Nhẫn Phong mà chỉ tự lấy thuốc cảm uống.

Kết quả đến đêm thì nó phát triển thành đau họng và nghẹt mũi.

Du Cẩm Ngọc nằm trên dường khó khăn hít thở, thầm mắng bản thân thật ngốc nghếch.

Cũng may tối nay Du Nhẫn Phong sẽ không vào bôi thuốc giúp cậu nữa. Vì hắn bảo thuốc chẳng có tác dụng gì nên thôi.

Sau khi Du Cẩm Ngọc tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại ngọn đèn ngủ ấm áp thì Du Nhẫn Phong gõ cửa đi vào. Trên tay vẫn là lọ nến thơm quen thuộc.

Mấy ngày nay nhờ nó mà Du Cẩm Ngọc ngủ ngon hơn rất nhiều, không còn mơ thấy ác mộng nữa.

Nhưng đêm nay bị nghẹt mũi, Du Cẩm Ngọc chẳng thể đoán ra mùi hương mới mà Du Nhẫn Phong đem đến là gì.

Hắn đặt nến thơm ở đầu giường, tay vẫn đang cầm điện thoại, hình như đang nói chuyện cùng ai đó.

Người tiến đến xoa đầu Du Cẩm Ngọc, chúc cậu ngủ ngon rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Du Cẩm Ngọc nhìn theo bóng hắn khuất đi.

Sau đó yên tĩnh nằm trên giường.

Có vẻ do bị sốt nên cậu ngủ dễ hơn mà không cần nhờ vào nến thơm kia.

Nửa đêm, Du Cẩm Ngọc cảm thấy có thể có chút kì lạ.

Cảm giác nóng bỏng như lửa đốt lan ra khắp người, luồng nhiệt áp đảo từ dưới hạ thân truyền lên liên tục mang theo vài tia khoái cảm, khiến Du Cẩm Ngọc bị cưỡng ép tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Cậu mơ hồ nhìn thấy bóng người đang lắc lư trước mặt. Nhưng tầm mắt lại cứ mờ nhòe đi không cách nào nhìn rõ, vì vậy Du Cẩm Ngọc cố nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn.

Kết quả khi cậu thấy được, trước mắt lại là gương mặt quen thuộc của anh trai.

Nhưng lại có chút khan khác, hắn mang theo vẻ mị hoặc và quyến rũ hơn bình thường rất nhiều. Trên trán nổi chút ít gân xanh và mồ hôi, càng tôn thêm vẻ nam tính cuốn hút.

Đang lúc Du Cẩm Ngọc còn chưa hiểu chuyện gì, cả cơ thể đột nhiên bị xốc lên, cậu có thể thấy được cổ chân mình đong đưa trên vai của người đàn ông.

Nhưng tại sao?

Không mất quá lâu để Du Cẩm Ngọc có được câu trả lời, bên dưới truyền đến cảm giác ma xát quen thuộc, khoái cảm nùng liệt từng cơn từng cơn đánh úp đại não còn đang mê man của cậu.

Du Cẩm Ngọc cuối cùng tỉnh táo hoàn toàn và nhận thức được tình hình của bản thân.

Âm hành bên trong không biết vì sao lại xác định được đúng điểm dâm của Du Cẩm Ngọc mà đè ép liên tục, giống như muốn nghiền nát nó.

Du Cẩm Ngọc không nhịn được rên rỉ cao vút, âm thanh bén nhọn rơi vào tai người đàn ông khiến hắn ngẩng đầu.

Ánh mắt của người đàn ông chỉ có dục vọng, âm thanh thở dốc của hắn quẩn quanh bên tai Du Cẩm Ngọc. Khiến mộng tưởng của cậu về người anh trai này đều sụp đổ theo.

Trước ánh nhìn ngơ ngác của cậu, Du Nhẫn Phong vẫn mỉm cười dịu dàng như thường ngày, vừa thúc mạnh vào trong vừa hỏi: "Tiểu Ngọc, em tỉnh rồi sao?"

Du Cẩm Ngọc thậm chí còn không dám tin vào những gì mình đang thấy, cậu cho rằng bản thân nhất định là đang nằm mơ.

Nhưng khoái cảm phía dưới liên tục đánh đến khiến cho Du Cẩm Ngọc biết, đây hoàn toàn là sự thật.

"Ư-- a a... Tại, tại sao... lại xảy, ra... A a?" Du Cẩm Ngọc thậm chí còn không thể nói thành câu hoàn chỉnh. Cả người bị chịch mạnh không ngừng lung lay. Ánh mắt gần như là nỗi bất lực và tuyệt vọng xen lẫn nhìn người đàn ông.

Du Nhẫn Phong nắm lấy cổ chân cậu, nhẹ nhàng hôn lên, trong giọng nói đều là sự trìu mến dành riêng cho cậu : "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã muốn làm em khóc như bây giờ."

Hắn vuốt ve đuôi mắt đỏ bừng của thiếu niên, men theo đường đi của nước mắt mà trượt xuống, khẽ xoa vành tai đỏ bừng của cậu.

Du Cẩm Ngọc khóc, tiếng khóc thê lương thảm thiết vô cùng. Tựa như bản thân đã bị bỏ rơi trong vực thẳm vô tận. Thứ ánh sáng duy nhất mà cậu tin tưởng, cuối cùng lại là thứ giết chết cậu.

Du Nhẫn Phong mút nhẹ cổ chân cậu, để lại dấu hôn đỏ chói, như là xiềng xích của hắn dành cho thiếu niên, thản nhiên thưởng thức biểu cảm của cậu.

Trên giường phát ra đủ loại âm thanh cót két, cùng tiếng ngân nga lúc cao lúc thấp không rõ ràng.

Chẳng biết bao lâu, dường như tiếng khóc bị thay bởi cầu xin van nài, cuối cùng dừng hẳn lại.

Không ai biết thời điểm kết thúc là lúc nào, có lẽ chỉ có chú chim đứng quan sát từ cành cây ngoài cửa sổ là biết được.

____

Thiếu niên nằm sấp trên giường bất động chẳng có phản ứng gì, trên tấm lưng nhẵn bóng đầy dấu hôn xanh xanh tím tím ghê người. Trên mông có vài dấu tay đỏ bừng, được che lại bằng một tấm mặt nạ mỏng.

Cơ thể sạch sẽ, nhưng chỉ là không phải ứng gì, có thể là đã ngất đi.

Du Nhẫn Phong từ phòng rắm đi ra, cơ thể trần trụi dính vài giọt nước khiến nó sáng bóng.

Giọt nước từ cằm hắn trượt xuống, lăn trên yết hầu câu người, vóc dáng hoàn mỹ đáng mơ ước của người đàn ông. Khối cơ bên dưới chắc nịch, hẳn là dùng rất tốt.

Hắn dùng khăn tắm lau đi nước còn sót lại trên tóc sau đó vứt nó lên sàn nhà. Chiếc khăn không còn tác dụng bị vứt bỏ, nằm yên lặng cạnh đống quần áo hỗ loạn của hắn và thiếu niên.

Du Nhẫn Phong ngồi xuống giường, đang tính ghé sát qua kiểm tra tình huống của thiếu niên thì đột nhiên có tiếng điện thoại cắt ngang.

Nhìn tên người gọi, Du Nhẫn Phong hiếm khi lộ ra vẻ ngán ngẩm, có thể thấy rõ hắn hoàn toàn không muốn nhận cuộc gọi này.

Nhưng trên đời thứ không muốn lại là thứ không thể tránh được, vì vậy hắn chán nản nhấc máy, đưa lên bên tai.

"Du Nhẫn Phong." đầu dây bên kia phát ra âm thanh trước, giọng nói lạnh như băng, cách một cái điện thoại vẫn cảm nhận được nhiệt độ bị hạ xuống.

"Sao?" Du Nhẫn Phong dường như không bị ảnh hưởng, thản nhiên hỏi lại.

"Cậu mau đem em ấy về." Du Hàm bên kia thiếu kiên nhẫn nhấn mạnh, tiếng ngón tay hắn rõ cành cạch trên bàn truyện qua loa điện thoại.

Du Nhẫn Phong giống như vừa được nghe thấy thứ gì buồn cười, nhếch môi cười khẩy một tiếng, vừa đùa nghịch tóc của tiểu mỹ nhân trong lòng vừa trà lời. "Tại sao tôi phải làm vậy?"

Du Hàm không nói gì mà tiếp tục gõ tay lên bàn, sau hơn chục giây, giọng hắn không nghe ra cảm xúc hỏi một câu :"Cậu xác định là muốn đối đầu với tôi."

Sắc mặt Du Nhẫn Phong hơi trầm xuống khi nghe lời này, hắn cẩn thận suy nghĩ thiệt hơn, cuối cùng vẫn chịu thả hiệp.

"Ngày mai tôi sẽ đưa em ấy về."

Bên kia im lặng vài giây, sau đó là chuỗi âm thanh 'Tút Tút' vì cuộc gọi đã bị kết thúc.

Du Nhẫn Phong ném điện thoại lên bàn, hoàn toàn không để ý việc nó có thể va chạm hoặc rơi vỡ.

Hắn lại nhìn sang thiếu niên bên cạnh. Đuôi mắt tiểu mỹ nhân vẫn còn đỏ ửng, có lẽ khóc nhiều nên có chút sưng, lông mi thậm chí còn chưa kịp khô.

Du Nhẫn Phong cúi xuống hôn phớt lên tóc cậu.

Dù không muốn phải chia sẻ em trai với hai kẻ kia, nhưng Du Nhẫn Phong biết mình không thể.

Hắn có thể thoải mái tung hoành, nhưng không có nghĩa hắn bất bại.

Anh trai hắn, chính là tên quái vật thật sự. Dù hắn có cố đến thế nào, cũng chưa từng vượt qua Du Hàm dù chỉ một lần.

Hắn đã chọn đi trên một con đường khác ngoài kinh doanh, để chứng minh rằng bản thân cũng có thể đứng trên đỉnh.

Và đứa em trai sinh đôi của hắn cũng chọn cách đó.

Mặc dù nhìn bên ngoài nhìn bọn họ có vẻ ngang hàng, nhưng trên thực tế, cán cân sức mạnh và quyền lực đều nghiêng hẳn về phía Du Hàm.

Du Nhẫn Phong biết dù hắn và Du Thanh có hợp sức lại cũng không thể đánh bại hoàn toàn người anh cả này.

Dù phải chịu cảnh chung người yêu, cũng hơn là phải mất tất cả, không ai có lợi.

"Thật muốn nuốt em vào bụng."

Chỉ như vậy tôi mới có thể giữ hương vị của em cho riêng mình.

___ (Đọc truyện ở wattpad @ti_not_ti để ủng hộ mình nhé 💖✨, vì đã có nơi ăn cắp truyện của tui mất zùi 💦)____

Du Cẩm Ngọc mơ màng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cổ họng khô khốc và cơ thể đau nhức là thứ cậu cảm nhận được đầu tiên.

Cố gắng lê cơ thể tàn tạ ngồi dậy, Du Cẩm Ngọc đảo mắt quanh căn phòng, không có bóng dáng của người đàn ông kia, điều đó khiến cậu thở phào.

Du Cẩm Ngọc lật chăn, nhìn đôi chân trần trụi lộ ra dưới lớp chăn đầy dấu vết tình dục, cậu căm ghét đến cực điểm.

Đôi mắt ập nước, cậu không hiểu, tại sao, những thứ dơ bẩn này cứ ập lên người cậu.

Nghĩ lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, Du Cẩm Ngọc cảm thấy, có khi sự hiện diện của mình, đã là dơ bẩn rồi.

Cửa phòng bị đẩy ra, nhưng Du Cẩm Ngọc  vẫn ngơ ngác ngồi trên giường.

Người đàn ông im lặng tiếp cận cậu, đến khi cơ thể bị hắn ôm lấy, Du Cẩm Ngọc mới giật mình nhìn sang.

Cùng đôi mắt đong đầy ánh nước, Du Cẩm Ngọc cau mày, cuối cùng khi giọt nước mắt lăn xuống, cậu gần như phát điên trên người người đàn ông.

Du Cẩm Ngọc đánh lên lưng hắn, vừa khóc vừa trách móc, "Anh gạt tôi... Tại sao?"

Với hàng nước mắt lã chã, tiếng nấc nghẹn ngào uất ức đến nao lòng, Du Cẩm Ngọc biết bản thân mình yếu đuối, nhưng cậu còn có thể làm gì hơn ngoài khóc ròng.

Du Nhẫn Phong để mặc cho cậu đánh mắng, còn vuốt lưng thông khí giúp thiếu niên, từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt lấy cậu trong lòng ngực.

Du Cẩm Ngọc có vẻ đã kiệt sức, cơn sốt vẫn chưa khỏi hẳn, gục vào vai người đàn ông sụt sùi.

Du Nhẫn Phong bế cậu vào lòng hắn, khẽ xoa lưng như đang an ủi thiếu niên, "Anh chỉ là muốn đối xử tốt với em. Anh cũng thương em mà."

Những lời nói đường mật âu yếm như vậy càng khiến Du Cẩm Ngọc khó chịu, nhớ lại những hành động ghê tởm mà hắn làm với cậu, chẳng có thứ gì là thể hiện được thứ tình yêu đó.

Nhưng Du Cẩm Ngọc sớm nhận ra điều không ổn, ngồi lên đùi Du Nhẫn Phong, cậu cảm giác được có thứ đang chọc vào mông mình.

Du Cẩm Ngọc không tin nổi mà nhìn hắn, tên khốn này vậy mà bị cậu đánh đến nảy sinh dục vọng.

Du Nhẫn Phong dường như cũng cảm thấy xấu hổ, cười gượng xoa đầu cậu, nhưng rất nhanh nét xấu hổ đó đã biến mất.

"Dậy ăn sáng nhé, chiều anh đưa em về biệt thự."

Sắc mặt Du Cẩm Ngọc ngay lập tức tái mét, cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Dù chán ghét Du Nhẫn Phong đến cực điểm, nhưng quay lại nơi kia chẳng khác nào địa ngục.

Du Cẩm Ngọc tóm chặt lấy áo hắn, khóc oà lên cơ hồ như lạc cả tiếng "Không được. Cầu xin anh, đừng đưa tôi về nơi đó! Anh muốn gì tôi cũng nghe theo!"

Du Nhẫn Phong ôm đầu cậu lại, để cậu đối mặt với mình, mỉm cười lau nước mắt cho cậu "Đừng khóc, giọng đều lạc cả rồi. Thật sự nghe lời anh sao?"

Du Cẩm Ngọc không dám khóc lớn, chỉ mím môi thút thít, gật đầu thật mạnh.

Du Nhẫn Phong hài lòng xoa đầu cậu, giống như khen thưởng một con thú cưng :"Ngoan quá."

Tay hắn từ từ đưa xuống dưới, lần vào trong lớp áo sơ mi của thiếu niên.

Du Cẩm Ngọc rùng mình, nhưng không dám đẩy tay hắn ra, chỉ biết nắm lấy áo hắn siết chặt, đầu cúi xuống thật sâu.

Du Nhẫn Phong trêu đùa, dùng khớp ngón tay cọ xát dọc sống lưng của thiếu niên, vui vẻ cảm nhận sự run rẩy của cậu, một tay hắn tiến lên phía trước, nắm vào một bên ngực của cậu.

Du Cẩm Ngọc lặng lẽ rơi nước mắt, nghe tiếng nấc nhỏ bị kìm nén của cậu khiến Du Nhẫn Phong hưng phấn muốn chết.

Hắn nhẹ nhàng cởi áo của cậu ra, ngón tay thong dong gỡ bỏ từng cúc áo, vài giọt nước mắt của thiếu niên rơi lên mu bàn tay của hắn rồi lăn xuống.

Du Nhẫn Phong cởi áo cậu vứt xuống giường, nâng gương mặt thương tâm của thiếu niên lên, giả vờ nói thương xót , "Nếu em không thoải mái thì anh sẽ dừng lại."

Du Cẩm Ngọc nhìn hắn, dù rất ghê sợ người đàn ông trước mặt nhưng cạu cũng chỉ có thể thuận theo, gật đầu, "Tôi sẽ nghe lời mà, đừng mang tôi về."

Du Nhẫn Phong lau nước mắt trên mặt cho cậu, hôn lên trán của thiếu niên, hành động âu yếm tràn ngập yêu thương như dành cho người yêu.

Tay hắn di chuyển xuống dưới, chạm vào hoa huyệt nhạy cảm của Du Cẩm Ngọc. Có vẻ vì sợ hãi, nên nơi đó chẳng có chút dáng vẻ gì là động tình với sự kích thích nãy giờ của hắn.

Du Nhẫn Phong không gấp, nhẹ nhàng tách hai cánh hoa đầy đặn ra, cọ xát lên nhị hoa nhỏ bé được ẩn giấu bên trong.

Cơ thể Du Cẩm Ngọc hơi run lên, nữ huyệt bị kích thích, dù tâm lý có chán ghét hay chống cự thế nào thì phản ứng của cơ thể vẫn thành thật hơn. Dưới sự kích thích của nam nhân, chẳng mấy chốc hoa huyệt dâm đãng của thiếu niên đã lặng lẽ tiết mật.

Du Nhẫn Phong cười khúc khích khi cảm nhận được sự ẩm được sự ẩm ướt trên đầu ngón tay.

Nhờ có dâm dịch bôi trơn, ngón tay hắn thuận lợi trượt vào, hai ngón tay dễ dàng khuấy đảo bên trong đến chảy nước rối tinh rối mù.

Du Cẩm Ngọc vịn vai hắn, khi ngón tay hắn đè lên điểm dâm của cậu thì mông vô thức nhướng lên để tránh né, nhưng dù cậu có trốn đến đâu thì ngón tay của người đàn ông cũng có thể đuổi theo không chút khó khăn.

Dường như đã chán với kiểu trêu đùa nhẹ nhàng này, Du Nhẫn Phong dùng cánh tay còn lại quấn lấy eo đã mềm nhũn của thiếu niên, từ hai ngón tay tăng lên ba ngón, ở trong hoa huyệt của Du Cẩm Ngọc thóc vào rút ra, lực đạo mạnh như muốn moi ra toàn bộ thịt huyệt của cậu.

"A a... Ưm- Không, chậm chút,... A a! Không cần, như vậy... Ư hức!" Vách thịt liên tục bị ngón tay điên cuồng cào móc, khoái cảm qúa mức mãnh liệt khiến thiếu niên như muốn phát điên, bụng bỏ phập phồng liên tục như sắp cao trào.

"Sướng không? Em ra nhiều nước quá này." Du Nhẫn Phong cười, gương mặt chuẩn nam thần lộ ra dáng vẻ si mê khi nhìn bộ dàng điên đảo vì khoái cảm của thiếu niên.

Du Cẩm Ngọc đưa tay chộp lấy tay Du Nhẫn Phong, mong có thể làm chậm lại động tác của người đàn ông hưng hoàn toàn không có tác dụng. Ngược lại tay còn bị hắn khống chế.

Nữ huyệt vô lực chống cự, bị ngón tay đào móc thô bạo, dâm dịch tiết ra hoặc văng xung quanh, hoặc là theo bàn tay hắn nhiễu xuống giường.

Du Cẩm Ngọc rốt cuộc cũng bị ngón tay hắn thao đến cao trào, ngọc hành run rẩy bắn tinh lên chiếc áo thun của người đàn ông, hoa huyệt xoắn chặt lại, từ sâu bên trong phun ra từng cỗ nước dâm xối ướt tay Du Nhẫn Phong.

Tiểu mỹ nhân nằm gục mặt trên vai Du Nhẫn Phong thở, ánh mắt mơ màng nhìn vào điểm không xác định.

Du Nhẫn Phong hôn lên tóc cậu, "Âm hộ của Tiểu Ngọc dâm quá, nhìn xem giường đều bị em tưới ướt rồi. Sướng lắm sao?"

Nói đoạn hắn lại dùng tay trêu đùa ngọc hành mềm nhũn của cậu, "Nơi này của em cũng rất có tinh thần nha, bắn nhiều như vậy, liệu có thể khiến cô gái nào đó mang thai không?"

Những lời thô tục của người đàn ông như đánh thẳng vào dây thần kinh mỏng manh vào yếu ớt của Du Cẩm Ngọc, cậu trừng hắn với đôi mắt ngập nước "Im đi. Sao anh có thể nói những lời như vậy cũng?"

"Anh nói sai sao?" Du Nhẫn Phong phì cười, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên hàng lông mi ướt đẫm nước mắt của thiếu niên, tuy rằng sau đó bị cậu vô tình mà tránh né nhưng tâm trạng của hắn vẫn không bị ảnh hưởng.

"Tiểu Ngọc à, em có biết mình quyến rũ đến thế nào không? Chưa nói đến dâm huyệt sinh ra là để đàn ông làm của em. Nhìn cơ thể trắng nõn này đi, thật hấp dẫn làm sao, mảnh mai hệt như món đồ sứ."

Vừa nói Du Nhẫn Phong vừa vuốt ve cơ thể cậu.

"Cả gương mặt non nớt này nữa, nhìn vừa muốn che chở vừa muốn dẫm đạp."

Du Cẩm Ngọc yên lặng rơi nước mắt, cậu không muốn nghe thêm bất cừ từ ngữ hạ nhục nào của người đàn ông nữa.

Rốt cuộc trước đây mắt cậu mù thế nào, mà cho rằng hắn là người đáng tin cậy nhất chứ.

Tất cả bọn hắn, đều xé toạt lấy ảo tưởng của cậu, bao lấu cậu rồi hành xử hệt như dã thú chỉ biết đến dục vọng.

Nhìn thấy hình ảnh yên lặng rơi nước mắt và biểu cảm tuyệt vọng của, Du Nhẫn Phong lại càng muốn trêu ghẹo hơn, "Đặc biệt là gương mặt đẫm nước mắt này của em, sẽ khiến cho bất cứ thành nào nhìn thấy nứng chết mất."

Du Nhẫn Phong vừa nói, vừa không ngừng xoa nắn cơ thể của người đẹp trong lòng , thiếu niên bị hắn ép buộc hoàn toàn khỏa thân, bản thân hắn lại quần áo chỉnh tề.

"Ngoan nào, mở chân ra một chút." Du Nhẫn Phong vỗ lên mông cậu, nhẹ nhàng ra lệnh.

Du Cẩm Ngọc mím môi, không còn cách nào khác ngoài nghe theo.

Người đàn ông đưa tay kéo khóa quần xuống, để lộ ra góc quần lót căng phồng bên dưới, Du Cẩm Ngọc không dám nhìn, đỏ mắt quay sang chỗ khác.

Du Nhẫn Phong hai ba động tác đã đem phân thân của mình giải thoát, âm hành thô cứng như cây gậy sắt bị hun nóng, bật ra va chạm bộp bộp với bụng của Du Cẩm Ngọc.

Thiếu niên mặt đỏ bừng, không dám nhìn cảnh tượng dâm đãng trước mặt, nhưng hoa huyệt lại mấp máy chảy nước, ngứa ngáy vô cùng.

"Xấu hổ cái gì?" Du Nhẫn Phong cười, ánh mắt hắn sáng lên như nghĩ ra điều gì đó.

Người đàn ông dễ dàng ôm thiếu niên lên, có vẻ vì bất ngờ và sợ ngã nên cậu bám vào vai hắn.

Du Nhẫn Phong dùng một tư thế thoải mái ngồi tựa vào đầu giường, Du Cẩm Ngọc được cố định trên cơ bụng của săn chắc của hắn.

Du Nhẫn Phong vỗ lên mông cậu và ra lệnh, "Ngoan, tự em làm đi."

Thiếu niên tròn mắt nhìn hắn, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ và bối rối. "Không..."

Dường như không cho phép cậu từ chối, người đàn ông cắt ngang lời cậu, "Nếu em không muốn thì cũng không sao. Mau mặc quần áo lại đi, ăn sáng xong anh sẽ đưa em về biệt thự. "

Du Cẩm Ngọc nhanh chóng bị dọa sợ, yếu ớt níu lấy cánh tay hắn, gấp gáp nói. "Tôi làm! Đừng đưa tôi đi..."

Thiếu niên khó khăn nói ra những lời đó, dù không muốn, nhưng nghĩ đến việc trở về căn nhà như địa ngục kia thì cậu lại sợ hãi vô cùng.

Người đàn ông giỏi nhất là diễn kịch, mày hắn hơi cau lại, biểu tình bất đắc dĩ, "Anh không muốn em miễn cưỡng chính mình đâu."

Du Cẩm Ngọc vội chống tay lên ngực hắn, gấp gáp nói "Tôi tự nguyện mà!"

"Tốt lắm. Anh biết là em thích nó mà." Du Nhẫn Phong mỉm cười hài lòng, giống như khen thưởng mà hôn lên má cậu.

Du Cẩm Ngọc muốn né, nhưng phải gồng mình kiềm chế.

Người đàn ông nắm lấy eo cậu khẽ vuốt ve, tỉ mỉ miêu tả từng đường cong quyến rũ mê người của tiểu mỹ nhân. Âm hành của hắn hưng phấn không ngừng chọc vào mông cậu.

"Tự em làm đi." hắn xoa xoa đùi trong của cậu, nhẹ giọng dụ dỗ.

Du Cẩm Ngọc có chút luống cuống, đôi mắt ánh hơi nước bối rối nhìn hắn "Tôi, tôi không biết làm."

Du Nhẫn Phong phấn khích trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng nghiêm túc quan tâm nói, "Không sao, để anh dạy cho Tiểu Ngọc."

"Đầu tiên dùng bàn tay nhỏ của em nắm lấy dương vật của anh trai đi."

Du Cẩm Ngọc bị thứ dâm ngôn của hắn dọa cho mặt mày trắng bệch, cậu không thể hiểu nổi tại sao Du Nhẫn Phong có thể nói những thứ tục tĩu như vậy với vẻ mặt bình tĩnh như đang nói về thời tiết hôm nay vậy.

Cậu gần như cầu xin mà nhìn Du Nhẫn Phong "Anh hai..."

Nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thêm Du Nhẫn Phong đã cắt lời, "Xem ra điều này là quá sức với Tiểu Ngọc. Không sao, em không cần miễn cưỡng chính mình."

Du Cẩm Ngọc sợ hãi, nước mắt lưng tròng, cắn răng hạ quyết tâm, cậu hơi nâng người lên, đưa tay nắm lấy âm hành của người đàn ông.

Âm hành cứng rắn trong tay cậu khẽ giật một cái, Du Cẩm Ngọc cảm thấy mình như đang chạm vào khối than nóng bỏng tay, nắm không được mà buông cũng chẳng xong.

Du Nhẫn Phong thoải mái hít sâu một hơi khi được lòng bàn tay của thiếu niên bao lấy, hắn nhẹ nhàng hướng dẫn tiếp. "Ngồi lên nó đi, dùng cái miệng nhỏ này nuốt nó vào." vừa nói, hắn vừa dùng tay gõ nhẹ lên hoa huyệt của cậu.

Du Cẩm Ngọc theo bản năng muốn xin tha, nhưng bị nụ cười đáng sợ của người đàn ông làm cho nín bặt, đành tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thân thể thiếu niên vì sợ hãi mà run lên bần bật, sau vài phút do dự cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nâng mông lên, đặt âm hành dữ tợn chống lấy miệng hoa huyệt đẫm nước.

Vốn dĩ là đang quỳ trên người nam nhân, rốt cuộc vì động tác này mà trở thành ngồi xổm trên dương vật của hắn, tư thế này muốn có bao nhiêu dâm dật thì có bấy nhiêu.

Mật dịch từ hoa huyệt chảy xuống, quy đầu của âm hành được tiếp xúc trực tiếp nhanh chóng bị cọ ướt, nước dâm còn men theo thân gậy thịt to béo của hắn mà chảy xuống.

Du Nhẫn Phong giống như bị mê hoặc, si mê nhìn cảnh dâm trước mặt, vuốt ve eo của thiếu niên mà khen ngợi, "Đúng rồi, Tiểu Ngọc giỏi quá. Ngoan nào, bây giờ từ từ ngồi xuống."

Du Cẩm Ngọc nhắm chặt hai mắt, không muốn đối diện với sự thật.

Cậu từ từ hạ thấp cơ thể, đầu âm hành cứng rắn tách mở hai mép thịt đầy đặn, men theo dâm dịch mà trượt vào lối vào ở phía trong.

Du Nhẫn Phong thở ra một hơi, tinh tế cảm nhận thứ khoái cảm vụn vặt kích thích này.

Động tác của thiếu niên chậm chạp, dường như đùng toàn bộ sức lực mới miễn cưỡng nuốt vào phân nửa âm hành của hắn.

Cậu dừng lại để thở dốc, dùng tay chống lên bụng của người đàn ông để nghỉ ngơi.

"Tiếp tục đi." người đàn ông tàn nhẫn ra lệnh cho cậu.

Du Cẩm Ngọc rơm rớm nước mắt nhìn hắn, "Ưm... Không được nữa, sâu quá..."

Du Nhẫn Phong lại bị tiếng rên rỉ nhỏ và ánh nhìn này của cậu kích thích triệt để, hắn xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, tay hắn siết chặt lấy eo của tiểu mỹ nhân, tàn nhẫn ấn mạnh xuống.

"Ô a!!" Du Cẩm Ngọc sợ hãi hét lớn, côn thịt mạnh mẽ đâm vào như xé toạc cơ thể cậu, tiểu mỹ nhân đáng thương suýt chút nữa ngã lên ngực hắn.

Du Nhẫn Phong thoải mái thở dốc, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác được hoa huyệt bao lấy.

Chưa để thiếu niên kịp lấy lại tinh thần, hắn đã nói, "Ngồi thẳng lên nào."

Du Cẩm Ngọc không nhịn được rơi nước mắt, cậu chống tay lên bụng hắn, tư thế ngồi khiến chân cậu dạng thành hình chữ M, toàn bộ nơi giao hợp của hai người đều lộ ra trước mắt hắn.

Du Nhẫn Phong đưa ngón tay đến bẻ hai mép âm thần của cậu ra, nhìn miệng huyệt căng đến trắng bệch khó khăn nuốt đến tận gốc âm hành thì hài lòng khen ngợi , "Ăn giỏi quá. Tiếp theo tự mình nhún đi."

"Ư a..." tiểu mỹ nhân đáng thương hít mũi, sau đó chống tay lên cơ bụng hắn từ từ chuyển động.

Động tác nhấp nhô này vụng về đáng yêu, nhưng khoái cảm lại đủ khiến cho hai người thở dốc.

Nữ huyệt như ăn được món yêu thích, chảy đầy nước dâm, khiến âm hành ướt đẫm, mỗi lần chuyển động đều phát ra tiếng nhép nhép.

Du Cẩm Ngọc không dám nhìn xuống, chỉ biết nhắm mắt làm đại, dựa theo bản năng mà hầu hạ nam nhân.

Du Nhẫn Phong phấn khích, si mê nhìn động tác vụng về của cậu. Nhưng rất nhanh sự chậm chạp này đã khiến hắn mất kiên nhẫn.

Hắn cười toe toét, bất ngờ nắm lấy chân cậu rồi nâng cao sang hai bên, Du Cẩm Ngọc mất thằng bằng ngã ra sau, bám vào đầu gối hắn.

Ngay lúc cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, người đàn ông đã từ phía dưới thúc mạnh lên, vừa đâm hắn vừa nhìn vào mắt cậu.

Tiểu mỹ nhân khổ sở nức nở, lắc đầu rên rỉ dữ dội vì bị người đàn ông chịch quá hung hãn, " A ư... Chậm chút, Hức! Không, không cần... đâm... A ô..."

Du Nhẫn Phong chịch cậu thậm chí còn mạnh hơn, cực khoái của chính hắn đang tăng lên khi hắn cảm thấy tiểu mỹ nhân cũng sẽ sớm đến cao trào.

Hắn chăm chú nhìn em trai nhỏ đáng yêu không ngừng nhấp nhô lên xuống theo nhịp với từng cú đẩy của mình, quan sát cậu rên rỉ và run rẩy bên trên hắn

Hoa huyệt nhỏ đáng thương bị người đàn ông chịch cho đỏ lên, nước chảy dầm dề, tử cung bị giã tàn bạo từ đêm qua đến giờ vẫn chưa thể khôi phục bị âm hành liên tục cọ qua, bất lực ngậm lấy quy đầu của hắn mà phục vụ.

"Ưm a a... A, chậm, chậm một... chút..." Du Cẩm Ngọc tuyệt vọng khóc lóc và cầu xin một cách đáng thương, thậm chí còn bắt đầu gọi hắn là anh trai một cách hèn mọn.

Du Nhẫn Phong dường như thích cách xưng hô này, hắn cười tươi đè cậu xuống giường, nắm chân cậu kéo sang hai bên rồi nhanh chóng chịch cậu mạnh hơn khi nãy, "Kêu dâm lắm, tiếp tục gọi 'Anh hai.' đi."

Tiểu mỹ nhân chưa cả kịp phản ứng, đã bị hắn nắm lấy eo đâm mạnh vào, cả người liên tục xốc nẩy.

Âm hành điên cuồng thúc vào nơi sâu nhất, giống như muốn đâm xuyên qua tử cung của cậu. Thiếu niên ôm bụng nức nở, cảm nhận âm hành thậm chí còn cọ đến lòng bàn tay cậu.

Khoái cảm xông thẳng từ hoa huyệt đến đỉnh đầu, gần như ngay tức khắc khiến Du Cẩm Ngọc đạt cao trào, cậu ưỡn lưng hét lớn, từ sâu trong hoa huyệt phun ra nước dâm, không ngừng xối lên âm hành của người đàn ông.

Du Nhẫn Phong thậm chí còn chẳng quan tâm xem cậu đã cao trào xong hay chưa, vẫn liên tục va chạm bên trong. Âm hành hết lần này đến lần khác nghiền ép vào từng điểm dâm của cậu, khiến nữ huyệt của thiếu niên cao trào hết lần này đến lần khác.

Du Cẩm Ngọc sao có thể chịu nổi, nước mắt rơi lã chã cầu xin hắn, "Anh hai,... A a! Anh trai tốt,... Chậm, chậm chút... Ư a, em, chịu không... ô a, nổi..."

Tiểu mỹ nhân đưa tay chống lên cơ bụng đang điên cuồng dập vào háng mình, có gắng chống đỡ thứ khoái cảm khủng bố đang dày vò cậu.

Mỗi lần ra vào của hắn đều sâu kinh khủng , hoa huyệt hoàn toàn biến thành chiếc vỏ đựng âm hành của hắn, nước dâm liên tục phun ra, ngọc hành như chiếc vòi hỏng phun tinh được vài lần thì rũ xuống.

Cảm nhận được chút chống cự nhỏ nhoi của thiếu niên, người đàn ông híp mắt, phía dưới dùng lực ra vào càng thêm thô bạo, khiến người dưới thân kêu khóc đến khàn cả giọng.

"Tiểu Ngọc, là ai đang chịch em vậy?" Du Nhẫn Phong một chút cũng không quan tâm cơ thể yếu ớt của cậu có chịu nổi hay không, điên cuồng thúc mạnh về phía trước, khàn giọng hỏi một cách chiếm hữu.

Du Cẩm Ngọc mặt không huyết sắc nhìn hắn, không muốn nói ra đáp án mà mình ghê sợ.

Nhưng người đàn ông không cho cậu cơ hội phản kháng, mỗi lần cậu do dự là mỗi lần hắn thúc vào mạnh hơn.

"Ưm a... Ha A!, không, không cần... Ư hức! Mạnh vậy..." thiếu niên nhanh chóng chịu không nổi, lắc đầu nức nở xin tha.

"Mau nói, không sẽ chịch hỏng cái lỗ này của em. Sau đó trả em về cho hai tên kia." Du Nhẫn Phong hung ác đẩy hông, hâm dọa tiểu mỹ nhân đã bị chịch cho đầu óc choáng váng.

"Là... A a a, là anh hai... của em... Ư a..." Du Cẩm Ngọc tuyệt vọng gọi ra thứ xưng hô mà cậu từng vui vẻ gọi trước đây. Người đàn ông được như ý nguyện lại đâm cậu càng hung hãn hơn.

Du Nhẫn Phong dập mạnh eo về phía trước, cơ hồ muốn chịch nát cái huyệt này của thiếu niên bên dưới, rốt cục cũng muốn bắn tinh.

"Kẹp chặt lại nào, anh hai đút em ăn." dứt lời hắn đẩy sâu vào tận tử cung của thiếu niên, gầm nhẹ một tiếng, hướng đến nơi sâu nhất bên trong mà bắn tinh.

Tiểu mỹ nhân đáng thương khóc nấc lên, dùng tay che bụng, bụng nhỏ ăn no đến căng phồng lên, co giật vài cái.

Âm hành sau khi bắn tinh cuối cùng cũng chịu thoát ly ra khỏi nữ huyệt, lúc rút ra còn phát ra một tiếng 'ba' nhỏ làm người ta đỏ mặt.

Tinh dịch không có gì chặn lại ồ ạt chảy ra khiến thân dưới của Du Cẩm Ngọc lầy lội vô cùng.

Thiếu niên nằm trên giường chỉ biết thở dốc, đến cả sức lực nhấc chân lên cũng không có.

Người đàn ông nhìn cảnh dâm trước mắt mà hài lòng cười, thả chân cậu xuống rồi cưng chiều hôn lên tóc của thiếu niên, sau đó mặc quần áo lại rồi đi ra ngoài.

_____

Du Cẩm Ngọc mơ hồ tỉnh dậy bởi cơn đói cồn cào. Cả cơ thể đau nhức như bị xe lớn nghiền qua.

Cậu chớp mắt mấy cái mới có thể lấy lại được tầm nhìn. Nhìn trần nhà quen thuộc trước mắt, thiếu niên mặt cắt không còn giọt máu, nhanh chóng ngồi bật dậy, liền đối mặt với ba người đàn ông đang ngồi trước giường.

Du Hàm nhìn thẳng vào mắt cậu, cười khiến Du Cẩm Ngọc lạnh cả xương sống.

"Dậy rồi sao. Đi có vui không?"

______

Lời tác giả:

Dài vaiz ò~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.