Tâm trạng tôi như giống như người khác gõ vào một cái thật mạnh, vừa có hoảng hốt, vừa có chút không tin vào nhưng gì mà mình nghe thấy ngay lúc này. Đã giúp tôi về đến tận nơi như thế, còn muốn đưa tôi vào tận trong nhà, rốt cuộc là Vũ Đình Nguyên đang nghĩ cái gì vậy? Anh với tôi chỉ là hai con người xa lạ vô tình va vào nhau, vô tình phải chịu trách nhiệm trước vết thương của tôi, anh ân cần bảo bác sĩ cố định nẹp cho tôi, tôi cảm thấy như thế đã đủ lắm rồi, còn lại những thứ khác, cũng không cần thiết nữa.
Khẽ liếm môi, tôi dứt khoát lên tiếng từ chối.
- Thuốc cũng đã lấy, vết thương cũng đã được băng bó, tôi nghĩ mình làm phiền anh như thế này là đã quá đủ lắm rồi. Phần còn lại, anh không nhất thiết phải cất công suy nghĩ nữa đâu, tôi cũng không dây dưa bám lấy anh đòi bồi thường.
Những lời nói này đều là thật lòng, thế nhưng ai ngờ sau khi anh nghe xong, ánh mắt nhìn tôi vẫn chẳng thay đổi, vòng tay ôm lấy tôi cũng chẳng có chút nào được gọi là nới lỏng.
- Mở cửa.
- Chuyện này...
Tôi ngập ngừng, Vũ Đình Nguyên vẫn thản nhiên giữ cái thái độ cũ, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường.
- Tôi đưa cô vào phòng rồi ra luôn. Cô sợ tôi làm gì cô à?
Giọng nói trầm trầm vô cùng dễ nghe, nhất thời khiến cho đầu óc của tôi trở nên mụ mị, môi dưới cắn lại không nói được gì. Thành thật mà nói, ngày hôm nay những cử chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-van-thay-anh/145716/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.