Anh gọi thêm vài lần, sau khi phát hiện vẫn không gọi được, mới bắt đầu lục danh bạ.
Cũng vào lúc này, anh mới phát hiện trong danh bạ của anh lại không có bạn bè của Đồng Khiết.
Ba năm nay, anh chưa từng thật sự bước vào thế giới của cô.
Trầm tư hồi lâu, anh gọi điện cho Dung Thâm, rất nhanh, số điện thoại của Hứa Nguyệt đã xuất hiện trong điện thoại trên tay anh.
Hứa Nguyệt – bạn tốt của Đồng Khiết, người duy nhất anh có thể nghĩ tới lúc này.
Điện thoại đang kết nối, rất nhanh đã được nhấc máy.
Mặt Mạc Thiệu Khiêm vẫn lạnh lẽo như cũ: “Hứa Nguyệt, tôi là Mạc Thiệu Khiêm. Cô báo với Đồng Khiết, cô ấy vẫn còn một số đồ đạc ở chỗ tôi chưa cầm đi, bảo cô ấy lập tức liên hệ tôi để lấy.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc rất lâu, mới truyền tới giọng nói bình tĩnh nhưng có phần đáng sợ của Hứa Nguyệt, “Đồ gì?”
Mạc Thiệu Khiêm không chú ý đến sự bất thường, trả lời: “Giấy nhớ.”
Hứa Nguyệt lại trầm mặc, “Cậu ấy không cần nữa, cũng không dùng nó được nữa.”
Ngữ khí Mạc Thiệu Khiêm càng lạnh, “Cô ấy không cần thì cũng không thể để ở chỗ tôi chứ. Nói với cô ấy, ngày mai tới lấy đi.”
Hứa Nguyệt “Ừ” một tiếng, cúp điện thoại.
Mạc Thiệu Khiêm nhăn mày, lúc vừa định gọi đi thì trong điện thoại đột nhiên hiện ra một dòng tin, là thời gian và địa điểm gặp mặt Hứa Nguyệt vừa gửi tới.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn rất lâu, sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392268/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.