Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, “Gì cơ?”
Từng từ từng câu của Hứa Nguyệt như muốn cắn vỡ anh vậy, “Cậu ấy chết rồi! Cái người anh nói là vô liêm sỉ, vào mười ngày trước đã vì anh mà nhảy xuống biển tự sát rồi!”
Giống như một đạo thiên lôi, nổ ầm lên trong não Mạc Thiệu Khiêm.
Thậm chí có một khoảnh khắc, anh còn hoài nghi tai mình có phải có vấn đề gì rồi không.
“Cô nói linh tinh cái gì vậy?”
Không biết qua bao lâu, anh mới nghe ra một giọng nói khô khan gắng gượng đến không chịu được từ trong tai mình.
Hứa Nguyệt hiển nhiên đã không còn sức dây dưa với anh thêm nữa, đưa tay cướp giấy nhớ.
“Nếu anh thật sự không biết, vậy thì anh cứ mãi mãi không biết đi.”
Nói xong, cô ấy liền quay người rời đi.
Nhưng đi được vài bước, cô ấy bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại.
“Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Khiết và anh kết hôn ba năm. Ba năm nay, cậu ấy vẫn luôn làm một người vợ tốt, coi anh như con ngươi trong mắt mình mà yêu thương và bảo vệ. Tôi từng hận không thể rèn sắt thành thép mà nói với cậu ấy rằng, ba năm rồi, dù anh là tảng băng thì cũng nên tan rồi, nhưng không ngờ, cho đến chết, cậu ấy cũng không thể đợi được một chữ “yêu” từ anh.”
“Tại sao cậu ấy lại thích anh, lý do cho điều này có lẽ đến chính anh cũng không biết. Năm đó, mẹ cậu ấy qua đời, anh bị bố bắt đến tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392269/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.