Dung Thâm không hề sợ chết, tiếp tục nói: “Lẽ nào cậu không phát hiện ra sao? Trước giờ cậu chưa từng đánh nhau, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi đúng là dọa tôi chết khiếp. Còn nữa, thù hận sâu đến nhường nào mà cậu còn muốn khiến công ty người ta phá sản? Đây chẳng phải là cậu ra mặt thay cho Đồng Khiết sao? Đối với Đồng Tinh Nguyệt cậu cũng chưa từng sốt ruột như vậy, đúng chứ?
Mạc Thiệu Khiêm: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Dung Thâm còn định hỏi tiếp, nhưng đã bị ánh mắt lạnh lẽo sắc lẹm như dao ép cho nín.
Đồng Tinh Nguyệt mặt đầy lo lắng chạy vào, xông thẳng tới chỗ Mạc Thiệu Khiêm.
“Thiệu khiêm! Em nghe nói anh vào viện. Anh sao thế? Không bị thương đấy chứ?”
Mạc Thiệu Khiêm thu lại thần sắc, nói: “Một chút vấn đề nhỏ thôi, không sao.”
“Thiệu Khiêm, sao anh đột nhiên lại đánh nhau với người ta thế? Làm em lo muốn chết.”
Mạc Thiệu Khiêm: “Đoạn thời gian anh bị mù, em cũng từng lo lắng cho anh sao?”
Đồng Tinh Nguyệt ngơ ra, “Gì cơ?”
Thiệu Khiêm sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Đồng Tinh Nguyệt đột nhiên lo sợ, vội vàng giải thích: “Em đương nhiên là lo rồi! Thiệu Khiêm, em lo lắng cho anh hơn bất cứ ai. Mấy lần em muốn đến thăm anh nhưng lại bị Đồng Khiết ngăn cản. Anh biết mà, trước giờ cô ta luôn làm những chuyện ti tiện.”
Mạc Thiệu Khiêm không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn lòng bàn tay được băng bó bằng gạc của mình.
Nhìn rất lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoanh-lai-hoa-hu-vo/3392267/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.