Đàm Trăn đã biết cha mẹ bất công từ lâu rồi, cô cũng từng cố gắng giúp Đàm Thơ. Nhưng khi không có kết quả gì, cô lựa chọn làm một người chị có trách nhiệm.
Tính tình Đàm Thơ quái gở không có bạn bè, cô cố hết sức giới thiệu bạn bè cô cho em ấy làm quen, cha mẹ quên sinh nhật của Đàm Thơ, nên trước nửa tháng cô đều nhắc nhở và chuẩn bị quà cho em ấy, Đàm Thơ bị bệnh , cô ở bên chăm sóc em ấy, lần đầu tiên Đàm Thơ có kinh cũng là cô chỉ cho em biết......
"Chị cho rằng chị đối xử tốt với em thì em phải mang ơn chị sao?" Đàm Thơ cười lên tiếng , khóe mắt trào ra nước mắt, "Kia chỉ là bố thí, rõ ràng là chị giành cha mẹ của em...."
Thật ra cô không có lòng tham, cô chỉ muốn cha mẹ thuộc về cô là tốt rồi .
Nhưng mà một chút cũng không có.
Cố Dĩ Nguy xuất hiện làm dục vọng và những suy nghĩ đen tối sinh ra. Cô khinh thường người đàn ông của chị gái, cũng không muốn làm chuyện này, vì thế nên mới bị đè ép nhiều năm.
Cuối cùng khoảnh khắc kia lại đột phá, lòng cô không phải là không áy náy, nhưng chỉ là một loại cảm nhận khác.
Chị gái yêu người đàn ông đó, người đàn ông đó cũng yêu chị gái, nhưng hiện tại hắn cũng đã ra vào trong thân thể của cô sao?
Cái loại cảm giác kì dị này với dục vọng sâu nặng, làm cho mỗi lần vụng trộm yêu đương đều tràn ngập sự thoải mái.
Cô thích Cố Dĩ Nguy sao? Thật mắc cười.
Trong phòng trừ bỏ tiếng hô hấp của Đàm Thơ, thì không có âm thanh gì, hai người cách một cái bàn, lạnh lùng nhìn nhau, người một nhà lại xa lạ đến vậy.
"Cha mẹ của em?" Đàm Trăn lẩm bẩm.
Đàm Thơ lạnh lùng nói: " Có thể chị đã nói với mẹ, nói em không biết xấu hổ câu dẫn anh rể, nói nhân phẩm em thấp kém, mẹ bất công như vậy, nhất định sẽ........"
"Chị không có nói với mẹ".
Đàm Thơ sửng sốt.
"Chị không có nói với mẹ"." Đàm Trăn lặp lại một lần nữa , yên lặng nhìn Đàm Thơ.
Đàm Thơ không rõ ràng cho lắm, trong lòng bỗng nhiên cảm giác bất an.
Đàm Trăn nhìn Đàm Thơ rất lâu, cúi đầu lật sách, rồi rút ra một tấm hình.
Ở bên trong tấm hình là lúc Đàm Trăn 3 4 tuổi, cô đang ăn kẹo, cười ngọt ngào với máy ảnh, nhưng bên cạnh đó lại có một người phụ nữ lấm lem.
Nói cô ta lấm lem là vì cô ta ăn mặc mộc mạc, không trang điểm gì hết, thân hình gầy gò, trên mặt là biểu cảm nhạt nhẽo.
Đàm Trăn đem tấm hình để trên bàn, "Người này chắc em không biết".
Đàm Thơ quét liếc nhìn một cái.
"Khi đó em còn chưa sinh ra, lúc đó cô ta là giúp việc của nhà chúng ta".
Đàm Trăn nhìn Đàm Thơ , mở miệng nói: "Thật ra cô ta cũng là mẹ của em."
Đàm Thơ run rẩy: "Chị đang giỡn với em đúng không?".
Làm sao cô lại là con của người khác? Tuy rằng mẹ Đàm không quan tâm cô nhưng dù sao cô cũng kêu một tiếng mẹ nhiều năm, sao có thể......
Trước mắt lại xuất hiện ánh mắt mỗi lần mẹ Đàm nhìn cô, nó như con dao đâm vào tâm lý cô, làm cô khủng hoảng.
Đàm Thơ nhìn chằm chằm Đàm Trăn , không buông tha biểu cảm của cô, muốn tìm ra dấu vết cô nói dối.
Nhưng mà không có, Đàm Trăn chỉ nhìn Đàm Thơ, âm thanh chậm mà rõ ràng.
"Cẳng lẽ em không nghĩ vì sao em không giống chị? Vì sao ba mẹ luôn thiên vị chị ?""
Đàm Trăn cúi đầu nói: "Chị không định nói với em".
"Chị lừa em!" Đàm Thơ giữ chặt bả vai của Đàm Trăn, "Rõ ràng em rất giống ba , sao có thể là con của người phụ nữ kia!"
Cha con bọn họ đều có một viên chí ở chóp mũi , cũng từng bị không ít người trêu ghẹo.
Đàm Trăn bình tĩnh nhìn Đàm Thơ phẫn nộ : "Đây mới là chuyện làm cho mọi người khó mở miệng".
"Người phụ nữ kia đến từ một chỗ rất xa, mẹ nhìn thấy cô ta đáng thương nên để cho cô ta làm giúp việc nhà mình".
"Nhưng mà...Về sau mẹ rất hối hận. Người giúp việc kia dựa vào bản thân trẻ tuổi xinh đẹp, tính kế ba rồi leo lên giường của ba, cuối cùng còn mang thai".
"Ba giận dữ, lập tức liền muốn cô ta phá thai. Nhưng em biết không, bà nội rất trọng nam khinh nữ nha" Đàm Trăn lạnh lùng nói, "Sau khi sinh, thì mẹ lại không thể mang thai nữa, vì thế nên bà nội mới giữ lại giúp việc kia, chờ cô ta sinh ra một đứa con trai. Mà người phụ nữ kia rất thông minh, cứ lừa bà nội đó chính là con trai".
"Đương nhiên kết quả làm cô ta thất vọng, cuối cùng lại sinh ra em".
"Người giúp việc kia biết chuyện thất bại, liền cầm lấy tiền mà bà nội cho cô ta 20 vạn, rồi vứt bỏ em mà cao chạy xa bay, khi đó em đói khóc một đêm thì mới có người phát hiện".
"Không có ai muốn em, khi đó ba và mẹ cãi nhau đến nỗi muốn ly hôn. Chỉ là về sau mẹ chị ôm chị khóc một đêm, cuối cùng vẫn là không ly hôn với ba , thậm chí còn chấp nhận em"
"Cho nên a Đàm Thơ, em có lí do gì mà nói là ba và mẹ đều thuộc về em?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]