Âm thanh nhẹ nhàng mà dễ nghe lại giống như ác ma nói nhỏ, hoàn toàn đánh tan cảm xúc của Đàm Thơ.
Đàm Thơ che mặt, nước mắt ướt hết tay.
"Chị lừa em, chị lừa em... ." Đàm Thơ bướng bỉnh lắc đầu.
Câu chuyện cũ này không biết đã bị vùi lấp bao nhiêu năm, cho đến mấy năm trước Đàm Trăn mở ra cuốn nhật kí của cha để lại.
Cuối cùng cô cũng biết lí do mà từ trước đến nay cha mẹ luôn bất công. Khi đó cô trăn trở cả một đêm, cuối cùng khép lại cuốn nhật kí.
Đàm Thơ cố gắng bĩnh tĩnh, tay cầm lấy tấm hình kia.
Người phụ nữ trong hình nhìn không rõ nhưng nhìn ra được khuôn mặt và hình dáng giống với cô.
Thật lâu sau, Đàm Thơ xé nát tấm ảnh.
Cô đỏ mắt nhìn Đàm Trăn:" Em không tin"
Làm sao có thể, cha cô xem cô như nỗi sỉ nhục và hổ thẹn , mẹ ruột lại bởi vì 20 vạn mà vứt bỏ cô.
"Ba cũng rất để ý đến em, lúc ba lâm chung có dặn dò chị , nếu có thể thì hãy chiếu cố em thật tốt".
"Có lẽ ba cũng áy náy khi mà bất công với em nhưng mà đã quá chậm".
Đàm Thơ muốn cười, nước mắt lại rơi , cho đến khi tầm mắt mơ hồ.
Áy náy thì sao? Những năm kia cô trốn ở một góc xó xỉnh rồi khóc , lúc đó có ai an ủi cô sao? Những năm kia vào đêm khuya , cô từng ước rằng ngày mai ba mẹ sẽ đưa cô đi trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569496/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.