Chương trước
Chương sau
6 giờ tối, Cố Dĩ Nguy cùng Đàm Trăn chuẩn bị xong, liền khởi hành.

Đàm Trăn mặc một chiếc váy màu xanh, tóc dài cột lên, lộ ra cần cổ trắng nõn, trên cổ còn đeo dây chuyền, nhìn trong sáng lại thanh xuân.

Cố Dĩ Nguy nhìn chằm chằm vợ, không nhúc nhích.

Hai người,trai tài, gái sắc, sinh ra là dành cho nhau.

Đi đường bị kẹt xe, lúc bọn họ đến , hầu như đã đến đông đủ.

Kiều Ứng Dương giống như lúc trước, thân thiện bắt chuyện với mọi người xung quanh.

Vừa thấy vợ chồng Cố Dĩ Nguy đến, ghế lô chợt yên tĩnh , ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn đôi vợ chồng này.

Cố Dĩ Nguy thong dong nhìn mọi người, mỉm cười nói:"Xin lỗi, trên đường kẹt xe,nên đến hơi trễ".

Mọi người tự nhiên không để ý, chọc ghẹo bảo đến là được rồi.

Hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Đây không phải là lần đầu tiên họp lớp sau khi tốt nghiệp, thật ra đã có 2 lần rồi, nên Đàm Trăn với Cố Dĩ Nguy cùng các bạn cùng lớp cũng quen biết, vì thế cùng mọi người nói chuyện.

Không khí ổn định rồi. Cửa phòng mở ra, một nữ nhân đi đến.

Người này có nhan sắc xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, âm thanh giày cao gót đi trên đất rơi vào tai của mọi người, ghế lô bỗng nhiên im lặng.

Có người biểu cảm kỳ lạ, hỏi với nhau, sao cô ta có thể đến đây.

Hồ Vận Dung nhìn một lượt, lộ ra nụ cười, ánh mắt lại không dừng trên bất kì ai.

Kiều Ứng Dương thấy thế, vội lên hòa giải:" Chị Vận Dung, không nghĩ chị cũng tới".

Nếu nói nhân vật nổi bật nhất cao trung của bọn họ là ai, không phải là học thần trầm tĩnh Cố Dĩ Nguy, cũng không phải là hoạt bát Kiều Ứng Dương, chính là vị khách đột nhiên xuất hiện này, toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí chất cao quý Hồ Vận Dung.

Nếu nghe tới cái tên Hồ Vận Dung, sẽ nghĩ đến một cô gái đáng yêu, ngoan ngoãn. Nhưng, người này có thể nói là muốn gì làm đó, dựa vào cha có tiền, không đem mọi người để trong mắt.

Trước đó, họp lớp hai lần, lại không xuất hiện, giống như biến mất trong cuộc sống cao trung của bọn họ.

Gần mười năm trôi qua, bây giờ Hồ Vận Dung tựa hồ thành thục , nhã nhặn hơn nhiều , nhưng sự kiêu ngạo vẫn như trước đây.

Thật ra nếu nói ghét thì không đến nỗi, dù sao Hồ Vận Dung không làm chuyện xấu, cũng không giết người, những chuyện lúc đó, cứ cho là những đứa trẻ giỡn với nhau thôi. Nói chi người này còn xinh đẹp, lúc ấy rất nhiều nam sinh theo đuổi.

Hồ Vận Dung nhìn Kiều Ứng Dương, mỉm cười:" Lâu rồi không liên lạc, nên đến xem bạn học cũ ấy mà".

Nơi chưa có ai ngồi chính là vị trí bên trái Cố Dĩ Nguy.

Đàm Trăn vừa nhìn đến cô ta, nụ cười hầu như không còn, quay đầu qua một bên.

Cố Dĩ Nguy là người duy nhất không quan tâm.

Hồ Vận Dung đi đến ngồi xuống,nhìn Cố Dĩ Nguy,lại nhìn qua Đàm Trăn, ánh mắt nhìn bọn họ dường như có điều gì đó.

Sau đó, cô ta mở miệng chào hỏi:"Lâu rồi không gặp, Cố Dĩ Nguy".

Lúc Đàm Trăn nhìn không thấy, cô ta cười một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng:"Lâu rồi không gặp, bạn trai cũ".

---------------

Chương sau có thịt nhaaa>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.