Cố Dĩ Nguy về nhà, ôm vợ ngủ đến sáng ngày hôm sau.
Hôm nay, hắn không đi làm, Đàm Trăn là họa sư tự do, bình thường đều ở nhà làm việc.
Hai người ôm nhau ngủ, tận hưởng khoảnh khắc, không có ai quấy rầy.
Nhưng mà ông trời lại phá rối bọn họ, tiếng đập cửa vang lên không ngừng.
Cố Dĩ Nguy nhiu mắt, Đàm Trăn cũng cựa quậy.
Sau một lúc, Đàm Trăn mở mắt, đẩy đẩy cánh tay Cố Dĩ Nguy, miệng lẩm bẩm:"Chồng, đi mở cửa đi, không biết sáng sớm, ai lại tới vậy".
Cố Dĩ Nguy đã tỉnh, âm thanh khàn khàn:"Ai nữa, đương nhiên là tên ngốc Kiều Ứng Dương".
Nói xong ôm lấy cô, hít một hơi, sau đó buông cô ra, xoa lại tóc rồi đi ra mở cửa.
Quả nhiên, xuất hiện cái khuôn mặt đáng đánh của Kiều Ứng Dương.
"Tới sớm vậy, có việc à?" Thân hình cao lớn của Cố Dĩ Nguy đứng ở cửa,không khách khí nhìn về phía bạn tốt nói.
"Gì mà còn sớm" Kiều Ứng Dương không cảm nhận được khí thế của nam nhân, cười so với mặt trời còn rực rỡ,"Bây giờ là mấy giờ rồi anh, có chị dâu trong lòng, về sau là quân vương bất tảo triều( ý là có mỹ nhân liền không dậy sớm nữa) nha".
Cố Dĩ Nguy quay đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, bây giờ đã hơn 10h.
Tối hôm qua, hắn có tâm trạng, nên ngủ trễ, ôm vợ liền cảm thấy thoải mái, nên ngủ quên.
" Có chuyện gì nói đi, mới sáng sớm, liền tới phá" Nói xong, hắn xoay người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569408/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.