🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng Lục Phong Hàn đã thức dậy.

Sắc mặt Chiêu Chiêu nằm trong lòng vẫn còn có chút trắng bệch, mày nhăn lại, hiển nhiên là trong lúc ngủ vẫn còn đau, Lục Phong Hàn giúp Chiêu Chiêu dịch góc chăn, sau đó nhẹ nhàng đứng lên.

Oanh Nhi cùng Thanh Diệp gác đêm bên ngoài, từ sớm đã ở đây, lúc này nghe được động tĩnh vội vàng đến hầu hạ.

Lục Phong Hàn đang mặc quan phục: "Sau này phòng ăn nhỏ theo phương thuốc của Tưởng đại phu nấu thành dược thiện, đúng thời hạn cho cô nương ăn."

Oanh Nhi cùng Thanh Diệp tuân lệnh, sau đó tiễn Lục Phong Hàn ra khỏi Thính Vân Viện.

Qua thêm nửa canh giờ, Chiêu Chiêu mới tỉnh lại, trong lúc ngủ chưa có cảm giác lắm, hiện tại tỉnh lại cơn đau lại nổi lên, đuôi lông mày Chiêu Chiêu không tự giác nhíu lên.

Thanh Diệp nâng Chiêu Chiêu dậy chút nữa phải mặc y phục, lo lắng hỏi: "Cô nương hiện tại vẫn còn đau lắm hả?"

Chiêu Chiêu nâng tay đè mi tâm: "Còn đau một chút, bất quá so với ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều."

Kiếp trước khi nàng đến quỳ thủy cũng như vậy, ngày thứ nhất là đau nhất, sau đó dần dần giảm bớt, ước chừng bốn năm ngày sẽ không còn đau nữa, không nghĩ đến thân thể này cũng như vậy.

Thanh Diệp hầu hạ Chiêu Chiêu mặc y phục: "Cô nương không cần sốt ruột, tối qua Tưởng đại phu cũng nói, bệnh này phải chậm rãi điều dưỡng, không phải một ngày liền hết."

Đang nói chuyện, Oanh Nhi bưng dược thiện đến: "Cô nương, đây là dược thiện sáng nay vương gia đã dặn làm cho người, bên trong đều là dược liệu quý hiếm, ngài uống trước một chút, nói không chừng có thể giảm đau."

Chiêu Chiêu nghe vậy nhớ tới việc tối hôm qua Lục Phong Hàn xoa bụng cho nàng, không nghĩ đến hắn cũng có lúc dịu dàng cẩn thận như vậy.

...

Vãn Hương viện.

Trang trắc phi cũng vừa thức dây, tiểu nha hoàn hầu hạ trang điểm cẩn thận cầm lấy tóc của Trang trắc phi, tay linh hoạt búi thành một cái búi tóc, nàng liên tục khen: "Nương nương, tóc người thật đẹp."



"Nương nương dáng người cũng đẹp, mặt hoa da tuyết."

Trang trắc phi nghe thấy khóe miệng nhếch lên, sau đó nhìn mình trong gương, nhưng vui vẻ này chỉ trong chớt mắt liền không còn, nàng xinh đẹp thì sao chứ, vương gia cũng không nhìn thấy, nàng khó chịu đem trâm cài tóc trong tay ném lên bàn

Tiểu nha hoàn lập tức cũng không dám lên tiếng, không biết mình vừa nói sai ở đâu rồi.

Trang trắc phi nghiêng mặt: "Thính Vân Viện bên kia có làm chuyện thiêu thân gì không?" Nàng hỏi Lục Ngân.

Trang trắc phi chán ghét Chiêu Chiêu, nàng phái thái giám nha hoàn nhìn chằm chằm vào Thính Vân Viện bên kia, vừa có tin tức liền bẩm báo cho nàng, vài ngày trước Lục Phong Hàn đều ở thư phòng bận bịu việc triều chính, trong phủ rất yên lặng, Trang trắc phi cũng yên tâm một chút, xem ra ở trong lòng vương gia nữ tử vẫn so không bằng công việc.

Lục Ngân lấy lại bình tĩnh, sau đó mới mở miệng bẩm: "Tối hôm qua nghe nói là vị bên Thính Vân Viện sinh bệnh, lăn lộn hơn nửa buổi tối, lại đi thư phòng thỉnh vương gia, lại ra phủ mời đại phu, ồn ào người ngã ngựa đổ."

"Cuối cùng, vương gia liền ngủ lại ở Thính Vân Viện, " thanh âm Lục Ngân nói đến phía sau càng lúc càng nhỏ.

"Rầm" một tiếng, Trang trắc phi hung hăng đem hết trâm cài trang sức trên bàn ném xuống đất, nàng bật đứng dậy, sắc mặt dung dữ: "Đồ tiểu tiện nhân, vậy mà dám dùng thủ đoạn xấu xa bỉ ổi này tranh sủng, thật là không biết xấu hổ!"

"Chính là một con hồ ly tinh không chịu được cô đơn, vương gia mới mấy ngày không đến đó, liền giả bệnh để vương gia ở lại, quả thực là không cần mặt mũi," sắc mặt Trang trắc phi tức đỏ lên, nói năng lộn xộn.

Lúc Trang trắc phi chưa gả vào là đích nữ trong nhà, thường thấy mấy thiếp thất đó dùng thủ đoạn giả bệnh mong được sủng ái, cũng chắc chắn Chiêu Chiêu là vì tranh sủng

Thấy Trang trắc phi phẫn nộ như thế, các tiểu nha hoàn trong phòng đều quỳ mọp xuống.

Lục Ngân nhìn Trang trắc phi quăng gãi trâm cài tóc, đây là trâm cài đan hồng khảm đá quý quấn thêm ti vàng, mười phần quý trọng, nàng nhặt cái trâm cài lên, sau đó khuyên giải an ủi Trang trắc phi: "Nương nương đừng tức giận, vì loại hồ ly tinh này sinh khí không đáng."

Trang trắc phi lại nghe không vào, nàng tức đến não cũng muốn ngưng hoạt động.

"Nương nương, chuyện này người không cần gấp, muốn gấp là Hàn trắc phi," Lục Ngân nhẹ giọng nói.

Trang trắc phi nhíu mày: "Đây là ý gì?"

"Hiện tại là Hàn trắc phi quản lý việc bếp núc, Thính Vân Viện lại bỏ qua Hàn trắc phi trực tiếp đi tìm vương gia, đây là muốn đem mặt mũi Hàn Trắc phi đạp xuống đất."

Mắt Trang trắc phi sáng lên, tiếp theo cười nói: "Đúng a, chúng ta nên đi thăm Hàn trắc phi đi."

...

Lúc Trang trắc phi đến Hàn trắc phi đang luyện chữ.

Trang trắc phi tinh mắt thấy được bên cạnh thư án có xấp giấy bỏ đi nói: "Nha, Hàn tỷ tỷ lại luyện chữ à, không hổ là xuất than từ thi thư thế gia, chẳng trách vương gia coi trọng tỷ tỷ, đem việc bếp núc đều giao đến trong tay tỷ tỷ."

Hàn trắc phi đem bút đưa cho Tử Tô bên cạnh, "Trang trắc phi hôm nay sao lại đến chỗ tỷ vậy?"

"Tỷ tỷ nói nói gì vậy, còn không cho muội đến thăm tỷ sao, chẳng lẽ là tỷ không chào đón muội?"



"Trang trắc phi có thể đến đây tỷ tất nhiên là vui vẻ," Hàn trắc phi nhìn Tử Tô, "Còn không mau đi pha bình trà ngon tới chiêu đãi Hàn trắc phi."

Tử Tô vừa muốn đi, Trang trắc phi liền mỉm cười nói: "Không cần, muội muội hôm nay lại đây chỉ là muốn nói vài câu với tỷ.”

"Chuyện gì?" Hàn trắc phi nhíu mày.

"Tỷ tỷ đã nghe việc tối qua chưa, Thính Vân Viện sinh bệnh, chạy tới tiền viện báo cho vương giá, làm phiền vương gia phái người ra phủ thỉnh đại phu, làm mọi việc lung tung lên." Trang trắc phi kéo dài âm điệu nói.

Hàn trắc phi cười một tiếng: "Chuyện lớn như vậy sao ta có thể không biết, xem ra Chiêu Chiêu muội muội bệnh không nhẹ đâu, nếu không chúng ta chọn ngày đi thăm Chiêu Chiêu muội muội?"

Nhìn thấy Hàn trắc phi giả bộ hồ đồ, Trang trắc phi không nhịn được nói: "Muội cũng không vòng vo với tỷ, hiện tại vương phi không ở trong phủ, việc bếp núc đều là giao cho tỷ tỷ quản lý, việc lớn nhỏ trong phủ phải thông qua tỷ, nhưng Thính Vân Viện lại trực tiếp đi tìm vương gia..."

Nói tới đây, Trang trắc phi ngừng một chút, "Hành động này của Chiêu Chiêu chẳng phải là đánh lên mặt tỷ, không đem tỷ để trong mắt?"

Trong phòng nhất thời im lặng, Hàn trắc phi lại không trả lời Trang trắc phi, nàng lại làm ra chiều lo lắng: "Nghĩ đến nhất định là Chiêu Chiêu muội muội đột nhiên bị bệnh mới trực tiếp cầu xin vương gia, cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Trang trắc phi bị câu này làm nghẹn trở về, nàng không nghĩ đến này Hàn trắc phi chịu được cục tức này, nàng ta còn có thể nói thờ ơ như vậy.

Trang trắc phi phẩy tay áo bỏ đi.

Chờ Trang trắc phi đi khỏi, Hàn trắc phi rốt cuộc thay đổi sắc mặt, ôn nhu trong mắt mất sạch, bây giờ tất cả đều là lửa giận, nàng làm sao không biết Trang trắc phi đến để cười nhạo mình!

Tử Tô có chút sợ, nàng đứng tại chỗ không dám động, nương nương luôn coi trọng mặt mũi nhất, chính như lời Trang trắc phi nói, Thính Vân Viện vượt qua nương nương trực tiếp đi tìm vương gia quả thực là hung hăng đánh vào mặt mũi của nương nương.

Hàn trắc phi hung hăng xé nát giấy trên thư án, vụn giấy rơi đầy đất, mới tiêu tan hết một chút tức giận.

Nàng không thể sốt ruột, không thể vì một cái tiểu tiểu thị thiếp như thể này mà bị rối loạn, đối thủ chân chính của nàng là Tấn vương phi, chân chính khó khăn còn ở phía sau.

...

Trong Thính Vân Viện.

Chiêu Chiêu đang đau đầu về lời đồn trong phủ, lúc này đang nói nàng giả bệnh cầu sủng, mắng nàng là hồ ly tinh quen thói câu dẫn, nàng thật sự cảm thấy sau này khó lòng được an bình.

Oanh Nhi thấy Chiêu Chiêu dường như không vui, liền nói: "Cô nương, nếu không chúng ta đi hoa viên giải sầu, trong hoa viên có núi giả nước chảy, còn có đình, ngồi ở trong đình ngắm cảnh sẽ không nóng."

Hiện tại đã qua mười ngày, Chiêu Chiêu đã không còn đau, từ hôm đó đến nay Lục Phong Hàn đều bận rộn, đã mấy ngày không về phủ, Chiêu Chiêu vẫn đợi trong Thính Vân Viện, khó tránh khỏi có chút nhàm chán.

"Vậy chúng ta đi xem," Chiêu Chiêu nói.

Lại nói Chiêu Chiêu vào phủ đã một khoảng thời gian, nhưng chỉ ra khỏi Thính Vân Viện một lần, nàng cũng muốn đi xem một chút.

Đi một lát đã đến hoa viên, Chiêu Chiêu đứng ở bên cạnh ao ngắm cá, nàng không ngờ đến phong cảnh trong vương phủ lại đẹp như vậy, còn không đợi Chiêu Chiêu lại ngắm lâu liền nhìn thấy Trang trắc phi.



Trang trắc phi cũng có chút ngoài ý muốn, nàng muốn ra ngoài đi đến cửa hàng trang sức để sửa trâm cài tóc, hôm trước lúc nàng tức giận đem đan hồng khảm đá quý quăng hỏng rồi, cái trâm kia là lúc nàng gả cho Lục Phong Hàn được Đức phi nương nương ban cho, rất quý trọng, không nghĩ tới có thể gặp Chiêu Chiêu ở đây.

Chiêu Chiêu đành phải đi qua hành lễ với Trang trắc phi: "Thiếp thân gặp qua trắc phi nương nương."

Động tác hành lễ đơn giản như thể, cũng thể hiện ra dáng vẻ xinh đẹp của Chiêu Chiêu, nàng ta còn đưa ra bộ mặt quyến rũ người khác ra, tức giận trong lòng Trang trắc phi lại bùng lên, nàng âm dương quái khí nói: "Bệnh của muội đã khỏi chưa?"

Trang trắc phi bỗng nhiên nghĩ ra một kế, ánh mắt của nàng lóe sáng, lại giả vờ nói: "Lại nói muội cũng bệnh vài hôm rồi, bản cung còn chưa đi thăm lần nào, ngược lại là bản cung không phải."

Chiêu Chiêu nào dám nói: Nương nương nói gì thế. nàng rất nghi ngờ, tính tình Trang trắc phi này sao bỗng nhiên lại thay đổi.

"Đúng rồi, chỗ bản cung vừa lúc có cái trâm cài tóc, bây giờ thưởng cho muội liền xem như là tâm ý của bản cung, " Trang trắc phi nói mắt nhìn Lục Ngân.

Lục Ngân hầu hạ Trang trắc phi nhiều năm, tất nhiên hiểu được ý của Trang trắc phi, sau đó liền đem cái tráp dâng lên cho Trang trắc phi.

Chiêu Chiêu nhìn thấy cái tráp trong tay Trang trắc phi, Trang trắc phi này sao tự nhiên lại thưởng đồ cho nàng, khẳng định trong này có vấn đề, nhưng nếu nàng như là không nhận, Trang trắc phi khẳng định sẽ trị nàng tội bất kính.

Quả nhiên, Trang trắc phi lên tiếng: "Hiện giờ ngay cả cái tiểu thị thiếp cũng xem thường bản cung."

Bị chụp cái mũ ấy lên đầu, Chiêu Chiêu không thể không tuân mệnh, nàng bước lên một bước, nhưng nàng vừa mới nâng tay lên, Trang trắc phi liền buông tay, cái tráp lập tức liền rớt xuống phiến đá xanh, trâm cài tóc cũng bị rơi trên phiến đá, lăn xuống rất xa.

Lục Ngân vội vàng đem cái trâm cài tóc nhặt lên, sau đó thất thanh cả kinh nói: "Nha, trâm cài này rớt hỏng mất rồi!"

Hồng ngọc trên trâm cài bị nứt ra, dấu vết rất rõ ràng, nhất thời liền phá hủy mỹ cảm, Trang trắc phi cũng làm như sợ hãi nói: "Đây chính là mẫu phi nương nương thưởng cho bản cung, trân quý vô cùng," nàng nói mắt nhìn Chiêu Chiêu: "Một cái tiểu tiểu thị thiếp lại ném vỡ trâm cài mẫu phi ban thưởng, ngươi to gan thật!"

Sự việc này phát sinh quá nhanh, Chiêu Chiêu còn chưa lấy lại tinh thần, nhưng vở kịch này quá vụng về, rõ ràng chính là Trang trắc phi hãm hại nàng, "Không phải thiếp thân làm," Chiêu Chiêu nói.

Trang trắc phi lạnh lùng nói: "Còn ở đây ngụy biện, còn không quỳ xuống nhận sai."

Rõ ràng ỷ thế hiếp người...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.