Chương trước
Chương sau
Mắt phượng của Trang trắc phi sắc bén: "Cái trâm này quý giá vô cùng, hiện giờ lại bị một tiểu thị thiếp như ngươi làm hỏng, quả nhiên là muốn chết."

Mở mắt nói dối.

Oanh Nhi đương nhiên không thể để Chiêu Chiêu chịu ủy khuất, nàng sốt ruột nói: "Trắc phi nương nương, việc này rõ ràng không liên quan đến chủ tử của nô tỳ" nửa câu sau nàng không nói ra, người sáng suốt đều nhìn ra là Trang trắc phi cố ý vu khống.

Trang trắc phi lại cười lạnh, nàng yên lặng nhìn Chiêu Chiêu: "Còn không quỳ xuống, muốn bọn nha hoàn đến thỉnh ngươi quỳ xuống hay sao?"

Lục Ngân bên cạnh bước lên trước một bước, hiển nhiên là chuẩn bị ấn Chiêu Chiêu quỳ xuống.

Chiêu Chiêu ngẩng đầu, Trang trắc phi trước mặt ung dung liếc nhìn nàng, tựa như là đang nhìn một con kiến.

Hành động này của Trang trắc phi nói cho nàng biết, tại trong hậu viện gia thế như vương phủ này phân vị rất quan trọng, bởi vì Trang trắc phi xuất thân thế gia, phân vị trắc phi, cho nên có thể xử lý nàng mà không cần che giấu, dù làm như vậy, nàng cũng không thể cãi lại.

Không thể làm gì khác, Chiêu Chiêu chậm rãi cúi người, sau đó quỳ xuống.

Trên mặt đất đầy đá cuội, gập ghềnh, chỉ một lát, Chiêu Chiêu liền cảm thấy đầu gối có chút đau.

Thấy tư thế Chiêu Chiêu như vậy, Trang trắc phi cảm thấy cực kì sảng khoái, buồn bực trong lòng cũng xả ra ngoài không ít, nàng đem cái trâm cài bỏ lại trong tráp, cong mắt cười một tiếng, cái trâm cài tóc này thật đúng là giúp nàng không ít a

Trang trắc phi đem tráp đưa cho Lục Ngân, sau đó cong gối hạ thấp nửa người, nhìn mặt Chiêu Chiêu.

Một đôi mắt dường như ngậm nước, thanh thuần lại yêu mị, da thịt trắng mịn như hoa sen, khắp nơi tinh xảo, không một chỗ không đẹp, trách không được vương gia cũng bị nàng làm cho mê mắt.

"Thế nào, mùi vị quỳ gối đã hưởng thụ được chưa?" Trang trắc phi hỏi.

Chiêu Chiêu cúi nửa mắt, không trả lời.

Trang trắc phi thầm nghĩ tiện nhân kia lại vẫn có vài phần tính khí, bất quá có tính khí thì làm sao chứ, nàng đã dám làm ra việc này, cũng không sợ Lục Phong Hàn biết được.

Nàng xuất thân thế gia, là trắc phi nương nương cao quý, mà Chiêu Chiêu lại ở trước mặt mọi người "Quăng hư cái trâm cài tóc", nếu đến chỗ vương gia, nàng cũng có lý để nói.

Trang trắc phi đứng dậy, nàng cau mày: "A, mặt trời hôm nay sao lại lớn như thế? " sau đó nâng tay che ánh mặt trời: "Chiêu Chiêu di nương dĩ hạ phạm thượng, vậy quỳ một canh giờ đi."

Oanh Nhi cùng Thanh Diệp nghe vậy cùng nhau kinh hô, trời nóng như vậy quỳ một canh giờ chẳng phải là sẽ bị cảm nắng sao?



Trang trắc phi cũng không để ý, nàng chỉ mấy nha hoàn coi chừng chủ tớ Chiêu Chiêu, sau đó đến trong đình ngồi, lại phái người lấy băng lại đây, gần đình có bóng cây, gió thổi mát mẽ.

Mà đám người Chiêu Chiêu ngoài đình lại khổ không nói nổi

Mặt trời hôm nay đặc biệt nóng, chỉ chốc lát sau trên người Chiêu Chiêu liền đổ rất nhiều mồ hôi, tóc trên trán ướt mồ hôi, huống chi đá dưới gối cứng nhắc, khổ không nói nổi.

Không biết qua bao lâu, Chiêu Chiêu cảm thấy nàng bắt đầu hoa mắt choáng váng đầu, còn muốn nôn, thân thể đều run rẩy sắp không chịu nổi.

Oanh Nhi cùng Thanh Diệp cũng không làm gì được, chỉ biết sốt ruột.

Trong đình Trang trắc phi ung dung uống một ngụm trà lạnh, nàng giương mắt liền nhìn thấy dáng vẻ không chịu được của Chiêu Chiêu "Làm bộ làm tịch."

Lục Ngân bên cạnh mở miệng nói: "Nương nương, đừng nói nàng có phải giả vờ hay không, nếu nàng ta thật sự ngất đi, vương gia chỗ đó biết được, ngài dù có lý vẫn không giải thích được, không bằng cho nàng đứng lên, hôm nay trừng phạt như vậy cũng xem như đủ rồi."

Trang trắc phi suy nghĩ một lát, Lục Ngân nói có lý, nếu làm quá cũng không tốt, như vậy vừa đúng, làm cho Chiêu Chiêu ăn khổ chỉ có thể nuốt vào trong.

"Được rồi, kêu nàng ta đứng lên đi, " Trang trắc phi đứng dậy.

...

Không dễ dàng về tới Thính Vân Viện, Oanh Nhi vội vàng lấy khăn làm ướt lau mặt cho Chiêu Chiêu, Thanh Diệp thì lấy trà lạnh lại đây, một phen giày vò, Chiêu Chiêu mới tỉnh táo lại.

"Cô nương, người hiện tại cảm thấy như thế nào, còn khó chịu không?" Oanh Nhi hỏi.

Chiêu Chiêu chậm rãi thở ra một hơi, "Đi lấy chút thuốc giảm sưng, tiêu bầm đến đây." trừ bỏ một chút cảm nắng, đầu gối nàng hiện tại rất khó chịu.

Đem quần áo vén lên, lộ ra đầu gối vừa sưng vừa đỏ, đáng sợ dọa người, rõ ràng là do vừa quỳ trên đá!

Nước mắt Oanh Nhi liền chảy ra: "Trang trắc phi thật sự quá đáng sợ, khi dễ cô nương như vậy."

Thanh Diệp thấy cũng hít một hơi lạnh, nhưng lần này Trang trắc phi thông minh hơn, lấy lí do chủ tử làm hư trâm cài làm cái cớ, phạt quỳ cũng xem như xử phạt hợp lý, nếu báo lên đến chỗ vương gia cũng không thể nói rõ, ai biết được ai mới nói thật, một chiêu này quả thật không tệ.

Thanh Diệp cẩn thận giúp Chiêu Chiêu bôi thuốc.

Chiêu Chiêu nhịn không được nhẹ tê một tiếng, nàng nghĩ tới muốn yên ổn sống sao lại khó như vậy.

Nàng cũng là có tính tình, nàng không định mặc cho người khác chà đạp nàng, cũng không muốn để cho người khác tùy tiện bắt nạt nàng.

Chiêu Chiêu nhíu mày, người duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ có Lục Phong Hàn, "Vương gia khi nào trở về?" Lục Phong Hàn ra ngoài cũng mấy ngày rồi, nên trở về.

Thanh Diệp hiểu ý của Chiêu Chiêu, nàng ngừng tay đang bôi thuốc: "Nghe Đức Thuận nói nếu không phát sinh chuyện gì vương gia ngày mai sẽ trở về."

Chiêu Chiêu gật đầu.

...

Buổi chiều hôm sau, Lục Phong Hàn mới trở về.

Trên triều sự vụ nhiều, liền tính trở về phủ hắn cũng không thể phân thân, trong thư phòng Lục Phong Hàn tiếp tục bận rộn.

Thời điểm Lục Phong Hàn bận bịu thích yên lặng, Đức Thuận cho người lui xuống, chỉ chừa lại một mình hắn hầu hạ, không bao lâu sao liền có thị vệ bên ngoài đến đây bẩm báo, nói là có người ở bên ngoài cầu kiến.



Đức Thuận lặng lẽ đi ra, chờ ra gian ngoài mới dám nói chuyện lớn tiếng: "Ngươi có khi nào thấy lúc vương gia chúng ta bận bịu lại chịu ra gặp người khác, mau trở về xem đó mà làm đi."

Thị vệ cúi đầu vâng dạ.

Đức Thuận quay đầu, đi được vài bước hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng: "Người đến là ai?"

"Là chủ tử ở Thính Vân Viện."

Đức Thuận nhẹ nhàng thở ra: "Đem người mời vào đây đi," may mắn hắn lắm miệng hỏi một câu, hắn nghĩ vương gia khẳng định đồng ý gặp Chiêu di nương.

Trong phòng, Lục Phong Hàn đang xử lý sổ con, vừa viết được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hắn vừa muốn nhíu mày, giương mắt lại nhìn thấy Chiêu Chiêu.

Trong tay Chiêu Chiêu bưng một cái khay đỏ: "Thiếp thân gặp qua vương gia."

"Sao nàng tới đây?" Lục Phong Hàn có chút kinh ngạc; lúc trước Chiêu Chiêu chưa từng chủ động tới thư phòng.

Chiêu Chiêu đem canh đã nấu kỹ trong khay bưng lên án kỷ: "Thiếp thân thấy vương gia bận bịu bên ngoài mấy ngày, cố ý bảo đầu bếp hầm canh đưa đến đây cho người, bồ bổ thân thể cũng tốt.”

Ân điển của mỹ nhân, Lục Phong Hàn nhất thời nhớ đến mấy chữ này.

Hắn cầm tay Chiêu Chiêu: "Thời gian này ta quá bận rộn, chờ thêm mấy ngày liền đến tìm nàng"

Chiêu Chiêu cúi nửa đầu: "Vậy ngày mai thiếp thân lại mang canh đến đây cho vương gia, đổi khẩu vị."

Không sai, Chiêu Chiêu tính là sẽ nói chuyện của Trang trắc phi cùng Lục Phong Hàn, dù không có tác dụng gì, nàng cũng muốn cho Trang trắc phi một chút khó chịu, cho nên mới cố ý đến đây đưa canh, nhưng nếu là lần đầu tiên tới liền nói, dụng ý cũng quá rõ ràng, cho nên Chiêu Chiêu nghĩ đợi lần sau rồi nói mới không để lại dấu vết.

Trò chuyện một lát, Chiêu Chiêu mới lui ra

Chờ Chiêu Chiêu đi khỏi, Lục Phong Hàn nếm thử canh, hương vị cũng không tệ lắm.

...

Trang trắc phi lúc nào cũng cho người nhìn Thính Vân Viện, cho nên rất nhanh liền biết việc Chiêu Chiêu đi thư phòng.

Nàng nhăn mày nói: "Tiện nhân kia không phải là cáo trạng đi?"

Lục Ngân suy nghĩ một chút nói: "Không thể nào, nàng ta cũng không có lá gan đó."

Trang trắc phi suy nghĩ một lát, sau đó dặn dò Lục Ngân đem cái trâm hư kia mang theo, lập tức liền đi thư phòng.

Tiên phát chế nhân, dù sao nàng cũng là khổ chủ, nàng muốn cùng vương gia hảo hảo nói chuyện này!

Rất nhanh đã đến thư phòng, ngoài thư phòng có thị vệ giữ cửa, thị vệ nghĩ vương gia đang bận rộn đang muốn trực tiếp kêu người đi, nhưng nhớ tới hôm qua có người vào được, thầm nghĩ hôm nay chắc vị này cũng có thể đi vào, cho nên trực tiếp liền cho người vào.

Lục Phong Hàn vừa xử lý xong một cái sổ con, liền nghe thấy tiếng bước chân, hắn cho là Chiêu Chiêu đến, giương mắt lên nhìn lại thấy là Trang trắc phi, hắn nhăn mi: "Sao nàng lại tới đây?"

Đức Thuận nhìn thấy trong lòng kêu to, thị vệ bên ngoài sớm hay muộn cũng bị đổi!

Trang trắc phi sửng sốt, cái gì mà sao nàng lại đến, nàng khom mình hành lễ: "Vương gia, thiếp thân đến thăm người không được sao."



Trang trắc phi nhìn Lục Phong Hàn, hai gò má liền đỏ lên, nói đến vương gia các nàng thật là phong tư vô song, tuấn mỹ tự phụ, không chỉ như thế, còn văn võ song toàn, quả thực là người trong mộng của toàn bộ thiếu nữ Đại Tề.

Có thể gả cho Lục Phong Hàn làm trắc phi, Trang trắc phi vô cùng vui vẻ, chỉ tiếc Lục Phong Hàn đến bây giờ còn chưa sủng hạnh nàng.

"Có chuyện gì nói đi." giọng nói Lục Phong Hàn lạnh lùng.

Trang trắc phi nghe vậy trên mặt có chút xấu hổ, bất quá nàng nghĩ Lục Phong Hàn trước giờ như thế, cũng không nghĩ nhiều, nàng cầm cái tráp, sau đó lấy trâm cài đan hồng khảm đá quý trong tráp ra, "Vương gia, lần này thiếp thân đến quả thật có chuyện muốn nói."

"Hôm kia thiếp thân gặp Chiêu Chiêu muội muội trong hoa viên, thiếp thân nghĩ Chiêu Chiêu muội muội khó lắm mới khỏi bệnh, liền đem trâm cài tóc này tặng cho Chiêu Chiêu muội muội, nhưng thiếp thân không nghĩ đến Chiêu Chiêu muội muội dường như khinh thường thiếp thân, chướng mắt lễ vật thiếp thân tặng, lại đem cái trâm này quăng hư, đây chính là của mẫu phi ban cho."

Trang trắc phi vừa nói vừa dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt giả đáng thương, không dễ dàng lau ra vài giọt nước mắt: "Thiếp thân thật sự rất ủy khuất, hôm nay mới đến thư phòng cùng vương gia nói việc này, thiếp thân tuy phạt Chiêu Chiêu muội muội quỳ tạ tội, nhưng cái trâm cài này trân quý vô cùng, vương gia ngài nên hảo hảo nói Chiêu Chiêu muội muội mới được."

Nói xong, Trang trắc phi làm bộ làm tịch khóc lên, nàng thầm nghĩ lần này xem Chiêu Chiêu làm được gì, phải biết vương gia các nàng rất hiếu thuận, sự việc có liên quan đến Đức phi nương nương sự khẳng định sẽ nghiêm trị.

"Ngươi nói ngươi phạt Chiêu Chiêu quỳ?"

Trang trắc phi sửng sốt, thầm nghĩ Lục Phong Hàn sao lại hỏi nàng cái này, làm hư trâm cài bị phạt quỳ là nhẹ rồi, sau đó mới gật đầu.

"Nếu như thế, ngươi cũng ra bên ngoài quỳ đi."

Trang trắc phi lúc này triệt để bối rối, nàng nói không thành câu: "Vương gia... Người nói cái gì?" Nàng giống như nghe không hiểu.

Lục Phong Hàn buông bút lông xuống: "Đừng để ta nói lại lần thứ hai?"

Giọng nói rất nhẹ, lại rất có uy nghiêm, cực kì dọa người.

Trang trắc phi lập tức mềm nhũn, nàng không dám không nghe theo mệnh lệnh.

Trời trong nắng gắt, Trang trắc phi lại quỳ ngoài đình viện, mồ hôi ướt tóc, nhìn thấy cực kỳ đáng thương.

Lúc Chiêu Chiêu tới đây nhìn thấy một màn này, còn có Trang trắc phi nhìn nàng bằng ánh mắt oán độc

Hôm kia là nàng quỳ, Trang trắc phi đứng.

Hôm nay vị trí liền thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.