CỨ KHÔNG LỘ MẶT ĐÓ, LÀM GÌ ĐƯỢC NHAU.
Thờigian dần trôi, trận động đất chẳng những không ngừng, trái lại còn mạnhhơn. Nhưng Xuất Trần đã ổn định lại, cả sơn phái được bao phủ bởi mộtquầng sáng xanh trong suốt, đại trận hộ sơn ngủ yên bấy lâu đã khởiđộng. Song, tai vạ xảy ra quá nhanh, dẫu có khởi động trận pháp bảo vệ,tổn thất mà sơn phái phải chịu vẫn chẳng ít ỏi gì.
Tu sĩ tới tấp đáp xuống, không ai còn tâm trạng tiếp tục tiệc cưới nữa,mọi người đứng trên những nóc nhà, đài cao tạm gọi là lành lặn, kẻ lolắng kẻ sợ hãi nhìn về phía chân trời, chăm chú dõi theo mảng thế giớikhác đang ngày càng bành trướng kia.
Đấy là một tòathành hoang cũ kỹ, mới đầu chỉ là những nét mơ hồ, chốc lát sau đã chânthật hơn, liên tục phơi ra thêm những vùng khác. Tòa thành xuất hiệntrên trời trông như ở sát bên họ, gần đến nỗi giơ tay là chạm được,Giang Trừng có thể thấy rõ ba chữ to được khắc trên tường thành nguynga.
Cô không biết ba chữ nọ, nhìn kỹ lại, các côngtrình kiến trúc nơi ấy cũng hơi khác với thế giới này. Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Ngay sau đó, thứ xuất hiện không chỉ mỗi tòa thành mà còn cả vùng sa mạc hoang vu bao bọc lấy nó, có rất nhiều thực vật khôhéo, chỉ nhìn đám cành lá úa kia thôi đã thấy lạ, toàn những giống câychưa gặp bao giờ.
Trong cái thế giới mới chỉ lộ một góc rất nhỏ ấy chẳng có một loài sinh vật nào còn sống, cứ như cõi chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390390/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.