"Mấy năm nay em sống thế nào? Có vẻổn lắm nhỉ." Văn Nhân Quân dịu dàng hỏi, một bên má bầm tím vẫn chẳngthể lấn át nổi khí chất của hắn.
Bạch Nhiễm Đông ngồi đối diện hắn, mệt mỏi ngáp dài, qua quýt đáp: "Ổnlắm, ổn hơn huynh, ít ra cũng đã lên chức chưởng sơn, không như huynh,lăn lộn bấy lâu vẫn chỉ là thiếu sơn chủ."
Văn Nhân Quân lờ đi lời giễu của nàng, mỉm cười khe khẽ, đôi mắt chấtchứa nhung nhớ đắm say khóa chặt vào dáng hình ấy, không rời một phútgiây. Bạch Nhiễm Đông trước mặt đây từ lâu đã không còn là tiểu muộimuội trong hồi ức của hắn, mà ngày càng ưu tú đằm thắm hơn. Nàng là thế, chưa bao giờ gục ngã bởi bất cứ thứ gì, chỉ có ngoại hình là thay đổi,không còn non nớt ngây ngô mà như một đóa hoa đương độ khoe sắc, kiềudiễm khôn nguôi. Nhưng tính cách vẫn mãi như trước kia, kiêu hãnh và tựtin.
Vẫn thu hút lấy hắn tựa thuở nào.
Bạch Nhiễm Đông như không biết hắn đang ngắm mình, thong thả đường hoàng nhấp trà, sau đó nhíu mày chê bôi, gạt chén trà sang bên.
"Nhiễm... Bạch sơn chủ, trà này không vừa miệng em à? Ta nhớ em trướcđây rất thích vị này." Văn Nhân Quân vừa dứt lời đã thấy một thiếu niêntầm mười hai mười ba tuổi khoác áo ngoài của Bạch Nhiễm Đông, buông lơimái tóc đen dài bước ra từ phòng nàng.Read more…
Đường mi nét mày tuyệt sắc của thiếu niên đánh mạnh vào lòng người,khoác thêm áo ngoài lộng lẫy của Bạch Nhiễm Đông lại tôn lên nét tuấntú, gương mặt hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390392/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.