CHỨNG KIẾN MỘT MÀN SỐT DẺO.
Còn hai hôm nữalà đến ngày đại hôn của Văn Nhân Quân và Vệ Duyệt Tâm, thị phường bênngoài sơn phái Xuất Trần ồn ã tưng bừng, người người nô nức tới lui, lầm than lam lũ ngoài kia chẳng tài nào xâm nhập được vào thế ngoại tiêncảnh này.
Giang Trừng ăn mặc bảnh bao dạo quanh phốphường, lý do à, một là cô ham vui, thường vô thức đến gần chốn đông đúc náo nhiệt, hai là cô không muốn nán lại núi Vô Định.
Là một tân lang sắp cưới đáng ra phải bận lắm, vậy mà chẳng hiểu tại saovị thiếu sơn chủ Văn Nhân Quân kia lại rỗi rãi đến thế, thường xuyênchạy tới tám chuyện với cô, rất ư là hiền hòa thân thiết. Song, chủ đềcâu chuyện xoay tới xoay lui lại đảo đến sư phụ cô, Giang Trừng đã giảngơ chuyển chủ đề bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn lại bị hắn vòng về.
Giang Trừng chịu sao thấu, không muốn trông thấy bản mặt ấy nữa, chuồn quáchra ngoài, khuất mắt đỡ chướng. Còn đồ đệ nhà cô hả, cả ngày hết ăn lạingủ, lúc cô đi gã vừa ngốn hết mâm bánh sen ngào thứ ba, dứt mồm biếngnhác xoa cái bụng khổng lồ, uể oải đòi đi nghỉ.
Có vẻ gã đã quyết tâm vỗ mình đến khi béo phì mới thôi. Vốn đã trở thành quái nhân băng gạc vì hỏng mặt, giờ lại từ từ phát triển theo chiều hướngphình to ra, Giang Trừng đau lòng khổ não, không hiểu nổi suy nghĩ củacựu đệ nhất mĩ nhân. Chắc là hồi trước đẹp tới nứt vách đổ tường, giờmuốn trải nghiệm cảm giác xấu đến nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390388/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.