NĂM NĂM THÁNG THÁNG, HOA NỞ LẠI TÀN.
“Hìnhvu vạn vật, thất vu ưu cố, cố sở đắc…” Giọng đọc của cậu bé trong gianphòng cửa mở rộng chợt ngừng lại, cậu đưa tay lên sờ chỗ vừa bị va chạmtrên đầu, xoay sang bên tìm thử, cuối cùng nhặt được một hạt đậu nhỏ màu đỏ dưới chân bàn.
Đây là đậu tương tư, cậu nhớ ngoài vườn có vài khóm tương tư đã kết thành từng chùm thắm đỏ, mỗi khi họcmệt, cậu thường ngắm chúng một lúc.
“Bộp.” Lại mộttiếng va đập nhẹ vang lên, cậu bé lại bị ai đấy ném gì đó vào trán, cậukhông nói gì, chỉ mím môi nhón lấy hạt đậu tương tư đỏ đang chễm chệtrên bàn. Ngẩng đầu nhìn ra, chạm ngay một đôi mắt to đầy vẻ tò mò vàláu cá.
Trên cây đa to ngoài vườn có một cô bé áo đỏxấp xỉ tuổi cậu, nét mặt vẫn rất thơ ngây, mắt vừa to vừa sáng, lúc cười híp lại cong cong tựa trăng non, trông như búp bê ngọc. Nhưng búp bêngọc lại du côn lắm, tay cầm cành đậu tương tư vừa bẻ, tay ném từng hạtvào cậu bé ngồi trong căn phòng đối diện.
“Sao huynh lại không tránh!” Ném thêm hai hạt, cô bé trên cây bĩu môi mất hứng.
Cậu bé không giận, gom hạt tương tư thành một vốc trên bàn, dịu giọng hỏi: “Muội là con gái của dì Vận à?”
Cô bé trên cây đong đưa chân, chiếc chuông buộc cổ chân vang từng tiếng leng keng, lanh lảnh vui tai.
“Ừa, mẹ ta là Tiết Vận. Ta là Bạch Nhiễm Đông, ta còn biết huynh là con trai của dì Lam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-phat/2390386/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.