Cậu như vậy sẽ khiến em ấy tự trách suốt quãng đời còn lại.
Lời này như đâm cho Ninh Cận một nhát. Anh không trả lời mà chỉ nhìn về phía phòng Ninh Uyển ở tầng hai.
Anh làm như vậy chẳng qua chỉ là thêm một tầng xiềng xích cho Ninh Uyển mà thôi.
"Có đôi khi, không phải chúng ta nói yêu thì mới là yêu. Chúng ta phải nói cho người mình yêu biết đây có phải là phương thức khiến cô ấy cảm nhận được tình yêu hay không."
Ninh Cận cúi đầu nhíu mày: "Tôi biết, tôi chỉ lo lắng sau khi tôi ra nước ngoài không có ai chăm sóc em ấy. Em ấy mới 16 tuổi, lỡ như bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?"
"Nếu cậu muốn ra nước ngoài, tôi giúp cậu chăm sóc Ninh Uyển."
"Cậu? Chuyện nhà cậu còn chưa đủ bận sao?"
Tống Thanh Yến ở bên kia khẽ cười, thanh âm rất nhẹ.
Giọng nói của chàng trai hòa cùng với tiếng gió, lộ ra vẻ thê lương: "Tôi không có người thân, Ninh Cận."
"Tôi là cô nhi." Tống Thanh Yến nói.
Giọng nói của anh giống như truyền đến từ một nơi rất xa: "Vậy nên, tôi sẽ coi Ninh Uyển như người thân mà chăm sóc em ấy."
Chuyện Tống Thanh Yến là cô nhi, Ninh Cận không hề hay biết.
Ở trường anh và Tống Thanh Yến là anh em tốt nhất, nếu như anh không biết, những bạn học khác ở trường càng không có khả năng biết. Ninh Cận nghĩ, chẳng trách mỗi ngày cậu ấy đều phải làm công việc làm thêm bán mạng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ngo-dong/2814233/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.