Người đàn ông khoanh tay dựa vào cửa, nhìn anh nửa cười nửa không(*).
(*)Raw: 似笑非笑(Tự tiếu phi tiếu): Cười như không cười.
Trần Ngộ theo bản năng lùi về sau, kích động trừng to hai mắt: "Anh.."
"Anh cái gì mà anh, tại sao cậu lại ở đây? Cậu theo dõi tôi?" Người đàn ông hất cằm lên, trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu có mục đích gì mà xuất hiện ở đây?"
Trần Ngộ lui về sau một bước: "Tôi không có...tôi..tôi..tôi chỉ lo lắng thôi."
"Cậu lo lắng cái quái gì chứ?" Người đàn ông nhướng mày: "Hay là cậu định phản bội tôi?"
Lời này của hắn vốn chỉ muốn trêu chọc anh một chút, nào ngờ Trần Ngộ lại cho hắn một ánh mắt kinh hoàng, lại lui về sau hoảng sợ lắc đầu: "Không.."
Sắc mặt của người đàn ông lập tức trầm xuống, hắn duỗi tay kéo Trần Ngộ thật mạnh, đẩy anh vào cửa, kẹt giữa cánh cửa và thân thể hắn, hơi nghiêng người nhìn vào mắt anh: "Tôi đoán đúng rồi?"
Trần Ngộ chống tay lên cửa, ánh mắt trốn tránh. Người đàn ông rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, đưa tay kẹp cằm của anh: "Cậu trốn cái gì? Sao, có gan làm nhưng không có gan nhận à?"
"Tôi không có, tôi chỉ.." Trần Ngộ bị ép phải nhìn thẳng hắn, anh nhịn không được nhắm mắt lại: "Đừng sai lại càng thêm sai, không đáng đâu."
Người đàn ông không trả lời, hơi thở rất nặng nề.
Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa: "Có ai không? Sao lại khoá cửa?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng buông anh ra, quay lưng lại: "Cậu mau đi đi, đừng để chút nữa tôi nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ngan/776390/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.