Lối vào khách sạn Vân Thư, người ra vào tấp nập, thảm đỏ kéo dài đến bậc thang. Trên hộp đèn, tên của chú rể và cô dâu tạo thành một vòng, dễ dàng làm người ta chú ý.
Trần Ngộ cảm thấy có lẽ người đàn ông sẽ không ngu ngốc đến mức xuất hiện liều lĩnh như vậy, anh lo lắng không biết tên kia đang trốn ở đâu rồi.
Anh tự nhận bản thân không thích lo chuyện bao đồng, chỉ là hai mươi ba năm trong cuộc đời anh mới xảy ra chuyện dở khóc dở cười này một lần, cho nên nếu không tận mắt thấy chuyện này chấm dứt, anh chẳng cam tâm.
Một mình anh lên lầu, vột vã tới lui ở sảnh tầng bảy, nơi đang tổ chức hôn lễ, một người đàn ông xẹt ngang qua anh, vẫy tay chào cách đó không xa: "Chào Nghiêm Phồn, đã lâu không gặp rồi."
Trần Ngộ giật mình, quay lại hướng người đàn ông kia đang chào hỏi.
Tiến lên hai bước, đây là lần đầu tiên anh gặp được Nghiêm Phồn.
Trên đường đến đây, anh đã nghĩ đến rất nhiều loại dáng vẻ của Nghiêm Phồn, nhưng y khác một trời một vực so với những gì Trần Ngộ đã tưởng tượng, thậm chí ngay cả anh cũng không dám thừa nhận.
Nghiêm Phồn không cao lắm, thoạt nhìn không khác gì Trần Ngộ, thân hình đều gầy gò như nhau. Gương mặt thanh khiết, khi cười rộ lên ẩn hiện một chiếc má lúm đồng tiền bên má trái nho nhỏ, làm cho cả khuôn mặt y lộ ra vẻ thơ ngây, còn có chút vô tội.
Trần Ngộ lại nhớ đến lúc người đàn ông ôm anh và thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ngan/776389/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.