Trần Ngộ cảm thấy lòng hảo tâm của mình cũng thật lớn, còn cưu mang người có thể giết mình bất cứ lúc nào, thậm chí buổi tối anh còn nấu mì ăn liền, mỗi người một phần.
Người đàn ông có vẻ mệt mỏi, trầm mặc đến tối, vẫn không nói lời nào.
Tinh thần Trần Ngộ căng thẳng, anh cố nén cơn buồn ngủ không dám nhắm mắt, nhưng mà chịu đựng nửa ngày cuối cùng vẫn không nhịn được, mi mắt nặng nề cụp xuống tiến vào giấc ngủ.
Trần Ngộ nằm mơ.
Anh mơ thấy có người truy sát mình, anh liền liều mạng muốn chạy, nhưng hai chân lại mềm oặt như sợi mì, chạy hai bước liền té ngã, cố gắng đứng lên vẫn tiếp tục gục xuống. Người ở phía sau cách anh ngày càng gần, khoảng cách với lưỡi dao sắc bén chỉ còn trong một gang tay. Trần Ngộ càng lo lắng lại càng chạy không nổi, muốn hét lên kêu cứu nhưng thanh quản không phát ra được một chữ nào, vừa gấp vừa sợ, rốt cuộc không nhịn nổi liền khóc lên trong sự bất lực vô ngàn.
"Mau tỉnh lại Trần Ngộ! Tỉnh lại!"
"Đừng giết tôi!" Trần Ngộ hét to một tiếng, bật mạnh ngồi dậy, mồ hôi lạnh nhễ nhại cả toàn thân.
Người đàn ông trước mặt đang âm trầm nhìn anh.
Nghĩ đến giấc mơ của chính mình, Trần Ngộ sợ đến suýt bật khóc, ôm chăn co ro trong góc giường: "Đừng qua đây!"
Người đàn ông nhếch miệng cười cười: "Cậu mơ thấy tôi giết cậu à?"
Trần Ngộ kịch liệt lắc đầu: "Không..không phải. Thật sự.. không phải."
"Tôi không tin." Người đàn ông quỳ một chân lên giường, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ngan/776388/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.