"Đi mau!" Trần Ngộ đẩy phăng một người trước mặt, nhào đến nắm lấy cánh tay của người đàn ông, ánh mắt của anh đầy bất an. "Chỉ cần nhận được câu trả lời, anh sẽ yên tâm phải không?"
Người đàn ông hiểu ra, trở mình dùng tay trái nắm lấy tay Nghiêm Phồn, sau đó cả hai bị anh kéo ra ngoài.
Trình Hiểu Hi không còn sức lực, cánh tay cô bị hất tung, chiếc nhẫn đính hôn còn chưa kịp trao nhau đã bị rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi bị ai đó giẫm lên.
Sau lưng đang có người đuổi theo, vì vậy Trần Ngộ không thể không đẩy nhanh tốc độ, bàn tay của người đàn ông rất lớn, Trần Ngộ nắm tay hắn thật chặt, liều lĩnh chạy. Anh thầm nghĩ, có lẽ đây là hành động ngớ ngẩn nhất cuộc đời anh.
Cả ba bảy lần quẹo tám lần rẽ(*) trên một con hẻm phía sau khách sạn, chạy bạt mạng đến khi dừng lại ở một chỗ hẻo lánh, không có ai qua lại. Trần Ngộ cúi xuống thở hổn hển, cổ họng bốc ra mùi ngai ngái, đầu óc ong ong, anh có cảm giác hít thở khó khăn đến chết rồi.
(*)Raw: 七拐八拐 (thất quải bát quải): Liên tục cua rẽ, đổi hướng.
Hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, Trần Ngộ mới nhận ra trên quãng đường chạy trốn, không biết từ lúc nào đã thành người đàn ông nắm chặt tay mình. Anh cố gắng thoát ra một chút, người đàn ông hình như vẫn chưa kịp định thần, vô thức buông tay anh ra.
Trần Ngộ xoa xoa cổ tay, khoé mắt nhìn qua người đàn ông đang nắm rất chặt bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ngan/776391/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.