Lâm Hư vừa vào thiên đình không lâu, đã nghênh đón vị khách đầu tiên đến Lâm Hư cung, Lăng Hoa tiên quân.
Ngày ấy, y mới ra khỏi phòng đan dược, vừa đạp bước ra cửa Lâm Hư cung điện, liền thấy có một vị tiên quân đang đứng dưới gốc tiên quế ngoài Lâm Hư cung, hắn vốn đang hơi ngửa đầu, xuất thần nhìn hoa quế dày đặc trên cây, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại, gật đầu cười với y “Lâm Hư chân quân, đã quấy rầy”
Lâm Hư nhận ra hắn, y từng nhìn thấy vị tiên quân này đánh cờ ở chỗ Nam cực tiên ông, thế nên cũng coi như từng có duyên gặp mặt, liền lễ phép cười nói: “Thì ra là Lăng Hoa tiên quân dưới trướng Quảng sùng nguyên quân, kính đã lâu”
Lăng Hoa bật cười: “Kính đã lâu? Ta chẳng qua chỉ là một thần tiên thanh nhàn nhất trong thiên đình này, thế nào lại nói là kính đã lâu? ”
Lời này của hắn nói không sai, Lăng Hoa vào thiên đình đã hơn ngàn năm, vốn không nên là môn hạ của Quảng sùng nguyên quân, không nên giữ nhàn chức sắp xếp văn thư nữa. Nhưng hắn trời sinh lười biếng, hai lần ba lượt từ chối quan chức mà thiên đế muốn ban cho hắn, chỉ muốn đeo cái nhàn chức không cần quản sự này. Qua một thời gian, thiên đế cũng không miễn cưỡng thêm, kệ hắn.
Lâm Hư chẳng qua chỉ nói mấy câu khách sáo, nghe Lăng Hoa trả lời thế, ngược lại thấy hơi xấu hổ, chỉ đành nói lảng đi: “Không biết Lăng Hoa tiên quân đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ma/2123076/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.