Luồng ánh sáng vàng đen nọ cuốn lấy cơ thể Lăng Hoa, chỉ trong nháy mắt, người đã ở cách sơn động kia hơn mấy dặm. Thấy tên ma vật kia không có ý đuổi theo, luồng sáng dừng lại trong một động phủ, sau đó lập tức hóa thành hình người, váy dài màu vàng đen, tóc dài ngang lưng, mắt trong như nước mùa thu, không phải là Âm Sơn quân đấy sao
Lăng Hoa yếu ớt tựa lên vai nàng, miễn cưỡng mở mắt, hơi hơi thở dài: “Ta lại thiếu ngươi một món nợ ân tình rồi, Âm Sơn quân”
Âm Sơn quân đỡ y ngồi xuống, quan sát vết thương đầm đìa máu trên bụng y, hai hàng lông mày nhíu chặt, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu ta không trùng hợp đi qua đó, cái mệnh này của ngươi có phải sẽ rơi vào tay ma vật kia không? Nếu ta không nhìn nhầm, đó là sư đệ của ngươi? Sao vậy, sau khi ngươi trị khỏi bệnh cho hắn, cuối cùng hắn vẫn nhập ma? Còn đối xử với ngươi như thế?”
Lăng Hoa cười khổ, mở miệng nói: “Hắn hiện giờ đã không còn là sư đệ của ta nữa”
Âm Sơn quân lạnh lùng nói: “Nếu đã vong ân phụ nghĩa như thế, tất nhiên không xứng làm sư đệ của ngươi”
Lăng Hoa lắc đầu: “Hắn không biết người cứu hắn lúc trước là ta… Ân oán giữa ta và hắn, chỉ hai ba câu khó có thể nói rõ. Huống chi lần này, vốn là ta muốn giết hắn trước, ai ngờ thất bại trong gang tấc, ngược lại suýt nữa mất mạng trong tay hắn”
Nếu kiếm của y đâm chệch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ma/2123075/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.