Một tiếng ‘sư đệ’, làm thần sắc của Lăng Chiêu lập tức thay đổi, một lát sau, mới khôi phục vẻ thường, nhướng mày nói: “Lại chịu gọi ta một tiếng sư đệ cơ đấy… Lẽ nào sư huynh đến để ôn chuyện?” Thần sắc của Lăng Hoa bình tĩnh: “Nếu không có chuyện sao dám tùy tiện quấy rầy sư đệ, tất nhiên là có chuyện muốn nhờ rồi”
Lăng Chiêu đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó nheo mắt lại, chậm rãi nở một nụ cười: “Lời của sư huynh thật khiến ta ‘thụ sủng nhược kinh’ (được sủng ái mà lo sợ). Không biết trong vạn hư cung của ta có vật gì có thể lọt được vào mắt của sư huynh vậy?” Lăng Hoa nhấn từng chữ: “Nghe nói sư đệ có một bảo vật, tên là tụ hồn châu. Không biết sư đệ có nỡ dứt bỏ món đồ yêu thích mà cho ta mượn tạm không? Ngày khác ta ắt sẽ hòan trả”
Đôi mắt của Lăng Chiêu đột nhiên hơi sững lại, một lúc lâu sau, mới khẽ cười nói: “Sư huynh a, ngươi vừa mở miệng liền đòi mượn bảo vật trấn cung của ta – nhưng mà sư huynh, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ cho ngươi mượn?”
Có nằm mơ cũng không ngờ, Lăng Hoa lại có lúc phải cầu xin hắn, càng không ngờ, Lăng Hoa có thể đến tìm hắn một cách trấn định như thế. Xem ra không hổ làm thần tiên ba ngàn năm, tu vi của Lăng Hoa quả nhiên càng thêm tinh thâm rồi
Ở trong địa bàn của hắn mà còn có thể hành xử thong dong như thế, sư huynh a, có phải ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-ma/2123077/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.