Chu thị hiểu Lục Tông là một hài tử ổn trọng, cũng yên tâm giao nữ nhi chohắn, bản thân cùng nha hoàn ma ma liền xoay người đi lên núi.
Hai bên thềm đá trồng những cây quế già, bây giờ là giữa mùa thu, hươngquế tỏa ra, gió thổi qua làm mùi thơm càng đậm thêm, như thấm vào lòngngười. Lục Tông nhìn tiểu bánh bao trước mặt, hai búi tóc nhỏ được búilại bằng hai sợi dây màu hồng nhạt đang bị gió thổi lên, phấp pha phấpphới. Lục Tông thấy nàng không hoạt bát nghịch ngợm như hồi trước, đầunhỏ cúi xuống cực kì an tĩnh, lúc này hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìnkhuôn mặt mập mạp của tiểu oa nhi, sau đó đặt tay lên bụng nhỏ mềm mạicủa nàng xoa nhẹ mấy cái.
Khương Lệnh Uyển sợ ngứa, liền cười ra tiếng, sau đó cắn môi tha thiết nhìn Lục Tông.
Tay Lục Tông dừng lại một chút nhưng không có thả ra, chỉ hỏi: “Còn đau không?”
Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu nhỏ. Nàng chỉ giả đau bụng, không phải đau thật.
Từ trước đến nay Lục Tông không biết dỗ dành người khác, huống chi đốiphương chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi. Hắn cũng không biết chuyện gìđang xảy ra, nhưng nguyên nhân khiến nàng giận dỗi dường như có liênquan đến hắn. Lục Tông nhíu mày suy nghĩ một chút, nhưng lại không nghĩra nguyên nhân, sau đó phảng phất nghĩ tới điều gì liền nói: “Một thángnay huynh cùng cữu cữu đến Nghi Châu, có mang về ít đồ chơi nhỏ, trở vềhuynh sẽ lệnh người mang qua cho muội—— “
Khương Lệnh Uyển nghe xong liền ngẩng đầu, hai mắt mở to kinh ngạc nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-gia-kieu-the/1811671/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.