Sau khi Trương Sậu rời khỏi, Ngô Đồng gọi bác sĩ vào tiêm thêm một mũi thuốc tê. Cố gắng ăn một ít bữa trưa xong, cô tiếp tục ngủ say nhờ vào tác dụng của thuốc tê.
Giấc mơ vẫn đưa cô về chuyến bay kia, Ngô Hằng cực kỳ khó chịu với phản ứng dữ dội của cô.
Anh ta nói: “Shut your mouth up Mandy! You wanna get us die here too?” (Câm miệng mau Mandy, em cũng muốn chúng ta chết ở đây hả?)
Cô nào muốn, cô thật sự không muốn.
Nhưng anh ta luôn biết cách kích thích cô, khiến cô phải nín thinh hoàn toàn.
Ánh sáng của vụ nổ liên tục hiển hiện trước mặt cô, cô co quắp người, không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Điều cô mong đợi chưa từng xảy ra, còn chuyện cô sợ hãi cứ lần lượt kéo tới trước mắt cô.
Mọi việc sẽ không bao giờ như ý muốn, không phải sao?
Cô đã quen với việc hy vọng bị dập tắt, quen với việc tình trạng ngày càng tồi tệ. Cô luôn bị đùa giỡn, luôn được tung lên cao rồi rơi mạnh xuống.
Về sau, cô không đặt chân lên máy bay nữa.
Khi thức dậy, Ngô Đồng ngửi thấy một mùi hương thân thuộc.
Cô từ từ mở mắt, nghe được giọng nói mừng rỡ của Ôn Nguyệt: “Mandy, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!”
Xem kìa, ngay cả Ôn Nguyệt cũng không làm theo lời cô.
Ngô Đồng tựa lưng vào giường.
Ôn Nguyệt cầm nước đến, giữ ống hút thẳng đứng.
“Cảnh sát Trương dặn chị để cốc nước ở tủ đầu giường.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngo-dong-duoi-mua-rao/3728077/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.