Chương trước
Chương sau
Thay băng gạc xong, Ngô Đồng ngủ thiếp đi, bác sĩ đã tiêm cho cô một mũi thuốc tê. Khi Trương Sậu rời khỏi phòng, điều dưỡng đang thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi sang bộ mới giúp cô.

Trương Sậu xuống tầng, ra mảnh đất trống kế bên, châm một điếu thuốc.

Anh gọi cho Lý Thành.

Trong cuộc gọi, Lý Thành có phần tức giận.

Thật ra vài tháng trước, Trương Sậu đã đề cập một việc với Lý Thành: Vị doanh nhân giàu sụ từ Canada về thành phố Nam có điều bất ổn. Người nọ tên Daniel, anh ta và em gái ruột Madelyn đã chuyển đến thành phố Nam vào ba năm trước.

Lý Thành hỏi anh có vấn đề bất ổn gì.

Trương Sậu đáp có khả năng liên quan đến ma túy.

Dĩ nhiên Lý Thành yêu cầu anh đưa ra chứng cứ, nhưng Trương Sậu không có.

Ba năm trước sau khi trở về từ Canada, Daniel đã liên tục đầu tư vào thành phố Nam, trở thành khách quý của nhiều chính trị gia và người nổi tiếng.

Lý Thành chỉ là một Đội trưởng đội cảnh sát nhỏ, khi không nắm trong tay chứng cứ rõ ràng, anh ấy không thể tự ý điều tra Daniel theo lời Trương Sậu được. Huống hồ, tội danh mà Trương Sậu đề cập không phải tội bình thường.

Có lẽ cũng biết mình không có chứng cứ, sau đó Trương Sậu không nhắc đến chuyện này với Lý Thành nữa. Lý Thành cũng chẳng để tâm.

Nhưng nào ngờ mấy tháng sau, khi Trương Sậu bảo vệ Madelyn, anh lại hợp tác với một người bạn cũ ở thành phố Ngô, dùng Madelyn làm mồi nhử để bắt kẻ tới lấy mạng cô.

Trương Sậu không nói về việc họ đã giăng bẫy, chỉ kể anh trúng kế giương Đông kích Tây nên kẻ xấu mới có cơ hội ra tay.

Lý Thành chửi ầm lên: “Ông đây thà tin cậu là phụ nữ, chứ không bao giờ tin cậu bị chúng lừa đến chỗ khác!”

Trương Sậu trầm mặc vài giây, biết mình không thể qua mắt Lý Thành.

“Hai kẻ đến giết Madelyn đang bị thẩm vấn.”

“Lỡ đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh cử chúng đến thì sao? Dù bắt được hai kẻ đó, cậu vẫn không làm tròn trách nhiệm, cậu hiểu không?”

Trương Sậu bóp điếu thuốc trong tay, nhìn lên tầng cao của khu nội trú.

Hôm nay trời không mưa, nhưng bầu không khí vẫn ảm đạm.

“Hai tên sát thủ đó là kẻ liều mạng, tôi nghĩ chuyện này không đơn giản. Bắt được chúng, bên ta có thể điều tra thêm nhiều thông tin hơn.”

Lý Thành càng cáu hơn: “Cậu vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ của mình hả? Tôi không hiểu Trương Sậu à, cậu lấy tin tức Daniel có khả năng phạm tội liên quan đến ma túy từ đâu ra thế?”

Trương Sậu mím môi, chậm rãi nói: “Đợi vài ngày nữa bọn chúng mở miệng, bên ta sẽ lấy được bằng chứng.”

Lý Thành tức nghẹn lời, anh ấy không hiểu tại sao Trương Sậu lại tự tin như vậy, nhưng dễ dàng nhận ra anh sẽ không từ bỏ. Anh ấy cắn răng, cố dằn xuống cơn giận vô ích, hỏi tiếp: “Còn bây giờ cô gái kia thế nào rồi? Chắc phát điên rồi? Tôi nghe nói cô ấy khó tính lắm, nếu để Daniel nghe cô ấy thêm mắm dặm muối tố cáo, cả cậu lẫn tôi sẽ gặp rắc rối đấy!”

“Không có.” Lần này Trương Sậu trả lời không hề do dự.

“Cô ấy không mắng cậu? Tôi không tin!”

Trương Sậu dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.

“Cô ấy không phải người như thế.” Anh nói.

...

Ôn Nguyệt gọi điện thoại tới.

Nhờ tác dụng của thuốc tê, Ngô Đồng ngủ li bì hơn bốn tiếng. Lúc cô tỉnh giấc, bên ngoài đã sáng rõ.

Trong điện thoại, Ôn Nguyệt đang khóc, nói Ngô Hằng đã biết tin.

Chị hỏi vết thương của Ngô Đồng sao rồi? Chị bảo mình muốn đến chỗ cô.

Ngô Đồng chậm rãi lên tiếng: “Chị đến làm gì? Quấy rầy em với cảnh sát Trương à.”

Ôn Nguyệt khóc nức nở ở đầu dây bên kia.

Chị hồi tưởng, cách đây rất lâu, thời điểm chị mới tới bên cạnh Ngô Đồng.

Bấy giờ, Ngô Đồng chưa chấp nhận việc mình trở thành người như hiện tại, vẫn chưa quen giả vờ làm một người bình thường.

Một món đồ cổ trong phòng khách cắt vào mu bàn chân cô, máu chảy lênh láng khắp nơi.

Ôn Nguyệt muốn đỡ cô lên xe để tới bệnh viện, nhưng Ngô Đồng hất tay chị ra, nói cô không phải người tàn phế, không cần người khác giúp đỡ. Máu chảy khắp sàn nhà, cô tự tiến từng bước ra ngoài.

Ngô Đồng chưa bao giờ khóc trước mặt Ôn Nguyệt, nhưng Ôn Nguyệt biết tất cả nỗi khổ cực cô đã trải qua.

Do đó, hầu hết mọi lúc, Ôn Nguyệt luôn khóc vì cô.

“Vết thương đau không em?” Ôn Nguyệt hỏi.

Ngô Đồng nằm thẳng trên giường bệnh, nhẹ nhàng đáp: “Lần sau nếu có ai hỏi, em có thể nói em từng sinh mổ một đứa.”

Hồi lâu sau, cô tự hỏi tự trả lời: “Vậy có phải đàn ông sẽ bị bất lực ngay lúc ấy luôn không?”

Cô còn cười: “Chắc chắn thế rồi.”

Ôn Nguyệt gần như không thốt nên lời, vì Ngô Đồng ghét người khác an ủi mình, Ôn Nguyệt biết rõ.

Cô ghét người khác an ủi, đồng cảm, thương hại mình.

“Mandy, cảnh sát tìm ra hung thủ chưa?” Ôn Nguyệt hỏi.

“Mới một ngày mà, không nhanh thế đâu. Không phải Ngô Hằng bảo tại đối thủ của công ty anh ta sao? Điều tra theo hướng đó, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.”

“Đúng, đúng vậy.” Ôn Nguyệt tiếp lời: “Gần đây anh trai em bận lắm, cứ tới Vân Nam công tác mãi. Nhưng anh ấy đã đánh tiếng với cảnh sát ở thành phố Ngô rồi, họ sẽ cử người sang trông chừng khu vực xung quanh phòng bệnh của em. Em bình phục thì về đây nhé. Lúc ấy chắc chắn cảnh sát đã bắt được kẻ xấu, sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Ngô Đồng chỉ đáp một câu hờ hững.

Ôn Nguyệt tạm biệt. Ngô Đồng cúp máy ngay.

Thuốc tê đã hết tác dụng rồi ư?

Cô không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.

Cô cuộn tròn cả người, lưng ướt đẫm.

Bác sĩ bảo vết thương không làm tổn thương các cơ quan nội tạng, nhưng vết thương sâu hoắm, cô cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài.

Nghỉ ngơi kiểu gì? Bây giờ cô đau đến nỗi muốn nhảy dựng lên, muốn băm vằm tên đã gây ra chuyện này thành nghìn mảnh.

Nhưng cô không nhảy lên được, thậm chí ngồi dậy cũng không nổi.

Mồ hôi cứ âm thầm thấm ướt quần áo, Ngô Đồng vẫn luôn nhắm mắt, các giác quan trở nên nhạy cảm hơn. Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi nhẹ, làn gió ẩm ướt mát lạnh thổi vào vầng trán sốt nóng của cô, nhưng không hề giúp cô giảm bớt đau đớn.

Cơn đau bắt nguồn từ bên trong cơ thể, cô không thể chạm vào điểm cụ thể nào để ngăn chặn, khiến cô càng bực bội, bí bách hơn. Nhưng hiện giờ cô không thể biểu lộ cảm xúc hay giải tỏa bằng hành động nào, vì cô thật sự đau quằn quại, mất hết sức lực.

Ngay cả khi điều dưỡng mở cửa phòng bệnh, cô cũng không hề hay.

Tiếng bước chân đến gần cô, Ngô Đồng quay lưng về phía cửa phòng, yếu ớt nói: “Tôi muốn tiêm thuốc giảm đau.”

Cửa phòng bệnh được đóng lại, nhưng tiếng bước chân vẫn không biến mất.

Ngô Đồng nhấn mạnh một lần nữa: “Thuốc giảm đau!”

Cô nhận ra ánh sáng trước mặt bị che mất, có người ngồi trước mặt cô.

Sau đó, cảm giác khô ráo dịu dàng xuất hiện trên trán cô, Ngô Đồng mở mắt.

Cô nghĩ, hôm ấy cô sốt cao rồi đứng trước cửa phòng anh, anh cũng đã lau người cho cô thế này sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô không thể nhìn rõ thái độ của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được.

Anh không hay cười, thậm chí thường trầm tĩnh lãnh đạm. Điều này có thể đoán ra từ giọng anh.

Dẫu gặp bất cứ chuyện gì, anh cũng hiếm khi hoảng hốt. Ngày hôm ấy cô đã nói dối, cô không nghe thấy nhịp tim của anh đập nhanh hơn, cô hoàn toàn không biết nhịp tim đập nhanh sẽ thế nào, cũng không rõ nhịp tim bình thường phải nhanh ra sao.

Anh là một người đàn ông mang đậm cảm giác trĩu nặng, cô đã sớm hiểu rõ.

Nặng về thể xác, trĩu về tinh thần. Khi lưỡi dao đâm vào người, cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, sau đó, anh ôm cô vào lòng.

Nỗi sợ hãi nỗi hoảng loạn biến mất trong chớp mắt.

Bởi lẽ, anh đã trở về.

Trương Sậu cầm khăn lau sạch từng giọt mồ hôi mỏng trên mặt lẫn dưới cổ cô.

Ngô Đồng cười khó nhọc: “Anh thật sự thích chăm sóc người khác nhỉ.”

Trương Sậu đặt khăn sang một bên: “Không thể tiêm thuốc giảm đau thường xuyên. Cô chờ thêm hai tiếng nữa, tôi sẽ gọi bác sĩ vào tiêm liều thứ hai cho cô.”

“Sao anh biết? Anh đâu phải bác sĩ.”

Trương Sậu cầm cốc nước đến, anh hạ cốc xuống, để ống hút vừa tầm với môi cô khi cô nằm nghiêng.

Ngón tay nắm nhẹ phần trên của ống hút, anh đẩy tới bên miệng cô.

Cô hé môi, cũng chạm vào ngón tay thô ráp của anh.

“Tôi cũng từng bị thương.” Anh đáp.

Ngô Đồng nhớ về những vết sẹo của anh, có phải mỗi một vết thương trên người anh đều nghiêm trọng hơn cô gấp ngàn lần không?

“Anh biết gã đó nói gì với tôi lúc bắt tôi không?” Ngô Đồng ngước mắt nhìn Trương Sậu.

“Nói gì?”

“Gã cứ liên tục hỏi tôi Ngô Luân ở đâu?” Ngô Đồng nhả ống hút ra, bụng ngón tay anh vẫn kề sát môi cô: “Ngô Luân là ai?”

Trương Sậu rụt tay về, cảm giác mềm mại trên ngón tay biến mất.

“Là tôi.” Anh trả lời: “Đây là tên giả của tôi năm đó.”

Trương Sậu biết cô đã điều tra anh kỹ lưỡng, thậm chí điều tra cả Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng, nên quá khứ của anh chẳng còn là bí mật.

Câu chuyện mình thoát chết trong gang tấc để trở về báo cáo công tác, anh chỉ kể hai ba lần hoàn chỉnh vào vài năm trước, từ đó về sau, anh không muốn nhắc thêm nữa.

Trương Sậu nhìn gương mặt tái nhợt của Ngô Đồng, khi cô chờ đợi câu trả lời của anh, cơ thể cô dần dần ngừng run rẩy.

Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, bắt đầu kể: “Năm hai mươi hai tuổi tôi tốt nghiệp trường cảnh sát, sau đó gia nhập Đại đội Phòng chống Ma túy của thành phố Nam. Bấy giờ đội đang chọn người ra tiền tuyến thực hiện nhiệm vụ nằm vùng, tôi đăng ký tham gia. Kế đó tôi được cử đến biên giới Vân Nam, sống ở một ngôi làng địa phương hai năm, tìm cơ hội gia nhập tổ chức ở miền Bắc Myanmar.”

“Ngô Luân là tên giả tôi dùng khi đó.”

“Tại sao lại họ Ngô?” Ngô Đồng hỏi.

“Không phải họ Ngô. Ở miền Bắc Myanmar, đa số người dân chỉ có tên chứ không có họ. Tôi lấy tên Luân, chữ luân trong luân lý đạo đức. Ngô là một loại kính ngữ, nghĩa là ông, Bàng Nhiên luôn gọi tôi thế.”

“Tại sao lại chọn chữ Luân?” Cô hỏi tiếp.

Trương Sậu nhìn Ngô Đồng, khép môi, một lát sau anh bình thản trả lời: “Tượng trưng cho luân lý làm người, đạo đức con người.”

“Anh muốn nhắc nhở bản thân mọi lúc.” Ngô Đồng nói, nhưng cô kiềm chế không cười lớn: “Tiếc thay trong tiếng Myanmar, Bàng Nhiên gọi anh Ngô Luân. Ngô Luân, vô luân, không có luân lý làm người, cũng không có đạo đức.”

Ngô Đồng cười khó khăn, khóe miệng nhếch lên rõ ràng, nhưng Trương Sậu không hề cảm nhận được nỗi đau xót nào.

“Anh thấy đấy, mọi chuyện không bao giờ diễn ra theo ý chúng ta, luôn trái ngược với điều chúng ta kỳ vọng.” Ngô Đồng cười khẩy, hỏi tiếp: “Vậy cảnh sát Trương, à không đúng, Ngô Luân, sau khi vào tổ chức, anh có làm chuyện gì trái lương tâm không?”

Trên trán cô vẫn rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Trương Sậu gấp ngược khăn, lật mặt sạch lên. Anh vươn tay, Ngô Đồng nhắm mắt theo phản xạ.

Khăn lướt nhẹ qua má cô, Trương Sậu vẫn giữ nguyên giọng điệu:

“Chuyện gì ở miền Bắc Myanmar, sẽ mãi mãi ở lại miền Bắc Myanmar.”

Anh đặt khăn xuống, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn vào Ngô Đồng.

Cô gần như run rẩy khắp người, nhớ về ngày đầu tiên cô gặp anh.

Cô đẩy kính mũ của anh lên, đối diện với anh ở khoảng cách gần sát.

Con thú hoang sống sót ở một chốn tàn khốc như thế, chưa bao giờ là chú cừu vô tội.

Đôi đồng tử đen thẫm ấy không phải bẩm sinh đã vậy, có lẽ giết chóc máu me từng là môi trường bảo dưỡng tốt nhất của nó.

Chuyện gì xảy ra ở đấy, sẽ vĩnh viễn ở lại đấy.

Ngoại trừ biết bao vết sẹo không thể xóa nhòa trên cơ thể anh.

Ngô Đồng cất lời: “Tôi muốn nhìn sẹo trên người anh.”

Cô đã nghĩ vậy, cũng đã nói vậy.

Khát khao của cô luôn trần trụi, chưa giây phút nào cô lại muốn chứng kiến khía cạnh “đẫm máu” của người đàn ông này như hiện giờ.

Trương Sậu lặng người hồi lâu, rồi anh đứng dậy, bước về phía cửa.

Ngô Đồng không xoay người, cô nghe thấy tiếng anh nhẹ nhàng khóa cửa.

Cô cảm giác như máu mình đang sục sôi.

Dáng hình cao lớn của anh đứng đấy, tạo nên một bóng đen khổng lồ đổ lên người cô, Ngô Đồng từ từ ngồi dậy.

Từng ngón tay mảnh mai của cô bắt đầu từ cổ anh.

Vết sẹo đầu tiên ở vai trái, một vết sẹo dài mỏng kéo dài từ xương đòn sang bắp tay.

“Bị người ta đè xuống đất rồi rạch ba nhát.”

Trương Sậu nắm tay cô, dẫn dắt cô chạm vào hai vết sẹo khác ở bụng và dưới ngực trái.

Vết sẹo thứ tư nằm trên cánh tay phải, một vết sẹo lồi dữ tợn lượn quanh từ bắp tay xuống cẳng tay, chính là vết cô đã sờ vào lần đầu gặp anh.

“Dao quân dụng Thụy Sĩ, làm nhiệm vụ thất bại nên bị trừng phạt.”

Vết sẹo thứ năm ở eo bên phải, vết sẹo xoắn thành một vòng gồ lên, có thể tưởng tượng ra khi đó vết thương đã thối rữa cỡ nào.

“May thay vẫn tốt số, dạ dày bị thủng rồi khâu lại.”

Bề mặt vết sẹo sần sùi không đều, Ngô Đồng không thể ngăn mình nhẹ nhàng vuốt đầu ngón tay lên chỗ đó, cô gần như không dùng sức, chỉ muốn cảm nhận từng chỗ xù xì của vết sẹo.

Trương Sậu cầm tay cô tiếp tục di chuyển ra sau.

Vết sẹo thứ mấy rồi?

Ngô Đồng không thể đếm nổi, lưng anh như một mảnh vải vụn chắp vá từ vô vàn miếng vải rách, một vết sẹo như mỗi đường chỉ may.

Cô dốc hết lòng kiên nhẫn cả đời mình, chậm rãi mơn trớn từng vết sẹo của anh.

“Anh bị chém nhiều thế mà không đánh trả sao?” Giọng cô lạnh lùng trầm lắng đến lạ.

Trương Sậu xoay người lại, cúi xuống nhìn cô.

“Chúng chết hết rồi.”

Ngô Đồng hoàn toàn quên mất nỗi đau của mình, cô nghĩ, qua mỗi lần bị thương, liệu anh có điều kiện hồi phục như cô bây giờ không? Có ai xử lý vết thương giúp anh đúng giờ, có ai tiêm thuốc tê cho anh không?

Cô không cần phải hỏi, cô biết câu trả lời là không.

“Tôi biết trên đùi anh còn một vết sẹo.” Ngô Đồng khẽ nói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh chỉ mới cởi áo trên.

“Tôi muốn nhìn.” Cô nói.

Trái tim đang bùng cháy hừng hực, cô sẽ không dừng tay.

Khí chất cận kề bàn tay tử thần vô tận trên người anh đã trói chặt cô, nếu cuối cùng anh thật sự tự tay giết cô, cô sẽ không thấy tiếc nuối.

Tay Trương Sậu vẫn chưa rời khỏi cổ tay cô, chỉ cần anh muốn, anh có thể dễ dàng đẩy tay cô ra.

Cô kéo khóa xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

“Trương Sậu.”

Cô thích gọi tên anh, cô thích gọi cả họ lẫn tên anh.

Hoàn toàn thẳng thừng, không tô điểm gì thêm, cô phát âm rõ từng âm tiết của tên anh từ đầu môi và răng lưỡi, như thể đang lột bỏ từng lớp áo, để lộ bản chất sâu thẳm nhất của anh.

So với bất kỳ biệt danh thân mật nào, việc gọi đầy đủ họ tên của ai đó luôn khiến họ rung động sâu sắc hơn.

Trương Sậu giữ chặt cổ tay cô, dẫn dắt cô.

Móc sắt to cỡ ngón tay đâm sâu vào xương đùi anh, đây là xương dài to nhất cơ thể, chúng kéo lê anh trên nền đất gồ ghề.

Anh mất kiểm soát hoàn toàn với thân thể mình, ban đầu, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi anh. Cánh đồng cỏ xanh dần nhuốm màu máu đỏ, sau đó anh ngửi thấy mùi hương tươi mát của cỏ cây.

Tiếp theo, bùn đất phủ kín người anh.

Anh cảm nhận được thân thể mình chẳng còn nguyên vẹn nữa, như thể đã tan nát. Có lẽ trên đoạn đường nào đó, anh đã mất một cánh tay, hoặc một chân.

Anh chưa bao giờ nghĩ về việc có hối hận không, cũng mặc kệ vấn đề tình trạng của mình sẽ kinh khủng thế nào.

Sống sót quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Nhờ vậy, anh mới có thể đứng đây, trước mặt cô.

Sau khi bình phục và xuất viện, anh chưa từng cho ai thấy những vết sẹo của mình.

Trương Sậu kéo khóa quần mặc áo vào.

“Vết thương của cô được chăm sóc rất tốt, sẽ không để lại sẹo như tôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

“Bây giờ cô cần tiêm thuốc tê không?”

“Trương Sậu.” Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nhìn thẳng vào anh: “Đây là toàn bộ vết sẹo trên người anh sao?”

Lời nói của cô gần như không phải một câu hỏi.

Trương Sậu ngây người.

Cô thích hôn lông mày phải của anh nhất, hoặc có thể nói là liếm lên. Đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô mân mê quanh lông mày phải và vành mắt của anh như một con rắn.

Anh chưa bao giờ hỏi cô học từ đâu, chỉ chắc chắn vào khoảnh khắc ấy, cô đang nằm trong vòng tay anh, trên cơ thể anh.

Người cô hôn chính là anh.

Đấy là vết sẹo dao chém mà mắt thường khó phát hiện, chỉ khi chạm vào mới cảm nhận được đường lõm mờ mờ của sẹo.

“Không phải.” Anh trầm giọng nói.

Trương Sậu ngồi xuống trước mặt Ngô Đồng.

Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, dường như họ quên mất mình đang ở đâu.

Ngón tay mềm mại của cô được anh nắm lấy rồi đặt lên lông mày phải của anh, cô nghiêng người về phía anh, gương mặt đôi bên gần kề.

Hơi thở thanh nhẹ của cô phả vào hốc mắt anh.

Cô sát anh quá đỗi.

Mùi hương quen thuộc khiến nhịp thở của anh lạc lối, anh vô thức hé miệng, cố hít vào phần không khí đã thiếu hụt, nhưng chẳng mang tới tác dụng gì.

Ngô Đồng vuốt ve vết sẹo ấy thật lâu.

Gương mặt Trương Sậu rắn rỏi, xương chân mày gồ lên, quai hàm sắc bén.

Anh là một người đàn ông điển trai.

Cô đã biết điều ấy ngay từ đầu.

Giây phút này, từng lần mơn trớn của cô nhuốm màu ham muốn.

Không ai có thể cưỡng lại Trương Sậu, một người đàn ông luôn giữ khoảng cách với người khác, lãnh đạm đầy thờ ơ.

Nhưng giờ đây, anh đang dung túng cô.

Trương Sậu khẽ vuốt đôi môi mềm mại đầy đặn của cô, ngón tay cái với lớp chai mỏng dịu dàng ấn xuống, bờ môi nhanh chóng thay đổi hình dạng theo ngón tay anh.

Khi anh nhẹ nhàng thả ra, màu máu đỏ tươi quay về vị trí đấy như sinh ra sự sống.

Ngay lúc này, cô áp sát vào anh.

Cảm giác ngón tay anh từng chạm vào, giờ đây xuất hiện trên lông mày phải của anh.

Mềm mại, ấm áp.

Kèm theo lực mút khẽ khàng.

Và rồi cô hé môi.

Cô chưa bao giờ là một cô gái ngây thơ, thuần khiết.

Cô vươn đầu lưỡi mềm mại ướt át hơn ra, chậm rãi lấp đầy vết sẹo năm xưa.

Ban đầu, anh từng mơ thấy một người phụ nữ xa lạ.

Nỗi đắm say si mê thể xác, khiến lý trí ngoài hiện thực của anh sinh ra cảm giác kháng cự không thôi.

Anh hoàn toàn không biết người phụ nữ ấy là ai, hay cớ sao cơ thể anh lại như phát điên, không thể thoát khỏi.

Từ giây phút ấy, con người trong cơn mộng mị và con người thực tế của anh bắt đầu tách rời.

Song, khoảnh khắc môi lưỡi cô chạm vào anh...

Nước hòa vào nước, mây hóa thành mây.

Cõi lòng dậy sóng, thế giới bị chia cắt đang mong chờ ngày đoàn tụ.

Trương Sậu giữ chặt vai cô, ngăn không cho cô tiến gần thêm lần nữa.

Ngô Đồng cụp mắt, lẳng lặng đối mặt với anh.

“Trương Sậu.” Cô lên tiếng.

Trương Sậu nhìn cô.

“Đêm ấy, anh đã thức rồi đúng không?” Cô khẽ hỏi.

Đêm ấy, cô ngồi bên cạnh anh, vuốt ve vết sẹo của anh.

Anh đã thức rồi.

Cô nhận ra anh đã tỉnh.

Trương Sậu buông tay.

Cô nở nụ cười đẹp rung động lòng người, nhẹ nhàng dựa vào giường.

Cô là một người phụ nữ xấu xa như vậy đấy.

Cô là người phụ nữ xấu xa, xảo quyệt, thông minh, không hề lưỡng lự khi vạch trần anh.

Anh biết cô đang quyến rũ anh, cũng biết cô sẽ không ngần ngại rời xa anh.

Trương Sậu hiểu rõ, ngay từ đầu anh đã tỏ tường.

Ngoài trời đổ mưa lớn chẳng hay từ khi nào, cửa sổ phòng bệnh vang lên từng tiếng “cạch cạch”.

Trương Sậu đứng dậy: “Tôi có việc, lát nữa sẽ quay về thăm cô.”

Anh đặt ghế về chỗ cũ, cô chỉ gật đầu nhẹ.

“Đi cẩn thận nhé cảnh sát Trương.”

Dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ánh đèn có phần chói mắt, hoặc có lẽ anh đứng lên quá vội vàng.

Khi anh đến cửa, trùng hợp có người gõ cửa ở bên ngoài.

Trương Sậu mở cửa, một chàng cảnh sát thò đầu vào.

Thấy Trương Sậu, cậu ấy mừng rỡ.

“Cảnh sát Trương, sửa được dù cho anh rồi này.”

Cậu ấy chìa ra cây dù trong suốt họa tiết ngôi sao đã bị giẫm gãy.

Trương Sậu đứng yên, không nhúc nhích: “Là của cô ấy, cậu đưa cho cô ấy đi.”

Cảnh sát trẻ nhìn Madelyn, mỉm cười: “Tôi cứ tưởng dù của cảnh sát Trương.”

Nói xong, cậu ấy bước vào đưa dù cho cô.

Ngô Đồng cười nhẹ: “Cảm ơn cậu.”

Cảnh sát chưa bao giờ thấy Madelyn lịch sự như vậy, cậu ấy cười ngượng ngùng.

“Dù đẹp lắm.” Cậu ấy khen.

“Thật à?” Giọng Ngô Đồng như một nàng bướm uyển chuyển, bay đến bên tai Trương Sậu.

Anh siết chặt tay nắm cửa, đưa lưng về phía cô, vẫn đứng yên.

“Đúng vậy.” Cảnh sát cười: “Như muôn vàn vì tinh tú nhìn rất lãng mạn.”

Ngô Đồng nhìn bóng dáng Trương Sậu đứng ở cửa, nở nụ cười rạng rỡ:

“Cảnh sát Trương của các cậu tặng tôi cây dù này đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.