Nàng đi chậm lại để đi bằng với Bạch Tiếu. Uyển Như quyết định nhắm mắt làm liều. "Ta vừa nãy nóng nảy quá. Mong người đừng để bụng, thành thật tạ lỗi người."
"Xin lỗi công chúa vừa nãy ta nhất thời không giữ được bình tĩnh bất kính với người."
Bạch Tiếu và Uyển Như thế mà xin lỗi cùng nhau. Hai người cùng nói.
"Hả?"
"Hả?"
Cả hai người lại cùng nhau nói một lời nữa. Hai người quay mặt ra ra chỗ khác, Uyển Như nói.
"Lỗi tại ta chưa có bằng chứng gì mà đã buộc tội người."
Bạch Tiếu quay ra nhìn nàng nói.
"Công chúa nghi ngờ là phải, không phải là lỗi của người."
Nàng đột nhiên dừng bước, để cái nu xuống đất rồi đứng lên nói.
"Người tu tiên như bọn ta có tuổi thọ sống đến mấy trăm năm. Còn người thường như người thì lại chỉ hạt cát bụi giữ dòng thời gian."
Nàng chủ động quay người đối mặt với Bạch Tiết nắm lấy hai tay hắn, ánh mắt thâm tình nói.
"Sau này là chúng ta chắc chắn là phu thê là một đôi uyên ương mà cả hai đất nước ta ngài đều kì vọng."
Bạch Tiếu nhìn vào bàn tay của nàng đang đan vào tay hắn rồi ngẩng lên nhìn nàng nói.
"Công chúa có khúc mắc gì, xin hãy nói với ta."
"Bạch Tiếu, ta muốn người có thể sống được lâu như ta nên chuyến đi không phải là chỉ dao du không."
Nàng thấy Bạch Tiếu không có động tĩnh gì mà thừa thắng xông lên.
"Người từng nghe đến thất xúc cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-le/3392712/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.