Những ngày sau Mạn Tuyết Liên vẫn luôn quấn lấy anh, lẽo đẽo theo sau, không ngừng lấy lòng.
"Chi Quân, em có làm bánh cho anh"
"Chi Quân, em mặc chiếc váy này có đẹp không"
"Chi Quân, em làm kiểu tóc mới này"
"Chi Quân, chúng ta cùng nhau đi chơi đi"
Cô ta cứ luyên thuyên bên tai anh, mà anh một cái nhìn cũng không thèm nhìn cô ta bao nhiêu sự chú ý và yêu chiều đều dồn về phía Hạ An.
Và đương nhiên cảm giác bị ghét bỏ thì cực độ khó chịu.
Mạn Tuyết Liên từ nhỏ đã là cô tiểu thư nhỏ được Mạn gia yêu chiều hết mức.
Từ lúc sinh ra muốn gì đều được nấy, đây là lần đầu tiên cô ta bị người ta từ chối.
Mà hơn nữa còn là người cô ta yêu thầm mấy năm, cục tức này cô ta nuốt không trôi.
Cô ta liền tìm chỗ trút bỏ.
Mà đương nhiên cái "bao cát trút giận" cô ta cũng tìm ra rồi.
Đứng trước mặt Hạ An cô ta không ngừng mỉa mai.
"Lưu Hạ An một con hầu không cha không mẹ như cô mà cũng muốn được bên Chi Quân sao? Cô nghĩ cô xứng sao? Chi Quân chỉ vì thấy cô đáng thương nên ban phát cô chút lòng thương thôi, cô vậy mà nghĩ anh ấy thích cô sao? Có phải là quá đề cao bản thân rồi không?"
Hạ An đang lau chùi bàn ghế nghe thấy lời lẽ chua ngoa ấy lòng cũng khó chịu, chẳng qua cô cố gắng để ngoài tai, không cho nó vào trong đầu.
Cô ta ở đây mấy ngày cô cũng rõ tính cách của cô ta rồi, khi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-xin-dung-han-em/362792/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.