Cố Chi Quân lạnh lùng ra lệnh, nếu bây giờ không bắn người chết sẽ là bọn anh.
"Đùng, đoàng đoàng"
Tiếng súng nổ ra vang trời, thuộc hạ của Mạn Tuyết Linh đều bị bắn làm cho gục ngã ra đất, mà Mạn Tuyết Linh nghe đến cũng biết được cái chết đang đến gần rồi, chẳng qua lúc này lại có bóng đen lao qua ôm chầm lấy cô xoay một vòng.
"Ư…ư"
Cô ta có cảm giác thân thể có chút đau nhưng không phải do đạn mà là do người kia ôm cô ta quá chặt.
Mở mắt lên nhìn cô ta liền thấy được khuôn mặt của Mộ Giai Âm anh lại cười với cô thật dịu dàng.
"May quá, anh vẫn đến kịp"
Nhìn nụ cười của hắn trong lòng Mạn Tuyết Linh lại có loại lo sợ, đưa bàn tay của mình vuốt lên sau lưng hắn cô là cảm thấy có một cổ ấm nóng truyền đến tay cô ta.
Là máu!
Cô ta mở to mắt nhìn Mộ Giai Âm lời nói tràn ngập run rẩy
"Sao anh lại đến đây, không phải tôi bảo anh cút rồi sao, sao lại đến đây?"
Mộ Giai Âm lại cười.
"Em…giận anh sao? Anh cái gì cũng nghe em hết…chỉ có cái này anh không nghe theo được rồi…"
Giọng nào hắn đã không còn bao nhiêu hơi, vừa nói hết câu hắn đã ngã quỵ nằm trên mặt đất đau đớn.
Mạn Tuyết Linh không biết mình bị cái gì nữa, chỉ là thấy Mộ Giai Âm như vậy nước mắt cô vô thức mà tuôn ra, tuông mãi không ngừng được.
"Mộ Giai Âm, anh sao vậy? Anh làm sao vậy?"
Mạn Tuyết Linh ngồi thụp xuống bên cạnh anh, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-xin-dung-han-em/1825594/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.