Hạ An liền không chịu được đưa tay đánh lên lưng anh, mà anh cũng không có bài xích ngược lại còn cười rất thích thú.
Áo Áo nhìn ba mẹ của mình sau đó lặng lẽ đi đến chỗ Nhạc Nhạc nắm tay Nhạc Nhạc tủi thân nói.
"Anh hai…papa chỉ thương mẹ a, không thương Áo Áo"
Nhạc Nhạc lại cười dịu dàng trấn an Áo Áo.
"Không có, papa vẫn là thương Áo Áo nhất, ba chỉ là cùng mẹ phát cơm chó thôi, chúng ta không muốn ăn cũng phải ăn"
Áo Áo lại chu môi hỏi lại Nhạc Nhạc.
"Phát cơm chó là sao ạ?"
Nhạc Nhạc nhướng chân mày hướng ba mẹ của mình.
"Đó chính là như vậy đó"
Áo Áo hình như cũng hiểu rồi sau đó cười tít mắt.
Chơi đến khi mệt nhoài cuối cùng cả bốn cũng buông bỏ không chơi nổi nữa, quá mệt rồi.
"Áo Áo, Nhạc Nhạc, đói chưa? Papa dẫn các con đi ăn"
Áo Áo cùng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu.
"Đói rồi ạ!"
Cố Chi Quân liền xoa đầu hai tiểu bảo.
"Đi ăn thôi, An An cũng đi cùng anh chứ?"
Hạ An nhìn anh bất mãn sau cùng đành bất lực, cứ thích kêu cô là An An a.
Mà cô lại cảm thấy cái từ này từ miệng anh kêu ra có chút đáng yêu, thôi thì không trách nữa.
"Đi thôi"
Mỉm cười dịu dàng cô khẽ nói.
"Tuân lệnh"
Cố Chi Quân bé lên hai bé vui vẻ đi theo cô.
Gia đình bốn người ấm áp như vậy không biết từ lâu ở phía sau bọn họ vẫn có ánh mắt rét lạnh dõi theo.
Mạn Tuyết Linh nghiến răng ken két, cái tay nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-xin-dung-han-em/1825582/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.