Nếu cô không đi nghe điện thoại nếu cô chịu để tâm đến hai bảo bảo có lẽ mọi chuyện đã khác, hai bé sẽ không mất tích như bây giờ, đều tại cô.
Cố Chi Quân nhìn thấy cô như vậy lòng anh càng nhói, anh vừa lo lắng vừa đau lòng lại vừa tự trách.
Đi đến bên cô anh không ngừng vuốt vai trấn an.
"Ngoan đừng khóc, việc này cứ để anh lo, ha, đừng khóc"
Vừa nói anh vừa dùng tay lau đi nước mắt của cô.
Hạ An chỉ nhìn anh sau đó vẫn không ngơi nước mắt, cô lo quá, cô thật sự lo quá, nếu hai bảo bảo xảy ra chuyện gì cô chết mất, cô sẽ chết mất.
"Ngoan, ngoan, tối rồi, anh mang em trở về, ngủ một giấc ngày mai em sẽ thấy được Áo Áo cùng Nhạc Nhạc ở nhà"
Hạ An nhìn anh khẽ nghẹn ngào, đôi tay nhỏ vươn ra ôm chầm lấy anh.
"Chi Quân, em sợ"
Cô Chi Quân vuốt lên mái tóc suôn mượt của cô không ngừng trấn an.
"Ngoan ngoan, cứ để anh lo"
Dỗ dành cô xong, anh chầm chậm mang cô đặt vào trong xe rồi mang về nhà. Đặt cô lên giường anh lên trán anh, đưa bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên má mình.
"Ngoan, ngủ đi, tin anh, ngày mai Áo Áo và Nhạc Nhạc sẽ về"
Hạ An lại như muốn phản đối, Chi Quân lại nhanh hơn cô một bước đặt môi mình lên môi cô.
"Em phải tin anh! Có được không? Ở nhà đợi anh, anh có cách tìm được con"
Hạ An nhìn anh mím môi một hồi cuối cùng cũng nói.
"Em tin anh"
Cố Chi Quân đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-xin-dung-han-em/1825588/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.