Sáng sớm, Cung Thời Niên lơ mơ tỉnh dậy trong cơn đau nhứt, đầu anh không ngừng âm ỉ đau và cơ thể anh cũng mệt mỏi. Có lẽ là di chứng của chầu rượu xả sầu tối hôm qua.
Nhưng... tay anh....
Anh nhìn sang.... thì chợt nhìn thấy Tự đang nằm ngủ cạnh sofa, nhưng, tại sao tay anh lại nắm chặt tay cô không chịu buông như vậy? Anh không hề nhớ được gì!
- Nhưng mà... tối hôm qua em ấy đã đắp cái chăn này cho mình sao? Em ấy rõ ràng vẫn còn quan tâm đến mình!
Thời Niên cảm thấy được an ủi mà mỉm cười rồi thì thầm với bản thân.
- Nhưng có lẽ... mình vẫn nên buông tay thì hơn! Cô ấy... đã mệt mỏi như vậy rồi còn gì!
Nói xong, anh chợt buông tay ra khỏi tay Tự Ninh rồi buồn bả cuối đầu! Có lẽ... muộn phiền lại bắt đầu ập đến trong anh.
- Ưm! Thời Niên! Anh tỉnh rồi sao? Hay để em đi pha nước mật ong cho anh giải rượu!
Tự Ninh tỉnh dậy liền đứng lên và định đi pha nước mật ong cho Thời Niên, nhưng lại bị anh cản lại.
- Không cần đâu! Chúng ta.... em không phải đã kiên quyết chia tay rồi sao? Đã vậy thì em còn quan tâm đến anh làm gì?
- Bây giờ... anh chỉ muốn trở về cuộc sống như lúc trước, muốn quên đi em,quên đi hơi ấm, sự hạnh phúc, quan tâm mà em đã trao cho anh. Anh... muốn tập làm quen với việc không có em bên cạnh. Vì vậy, xin em đừng quan tâm anh như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938845/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.