Tự Ninh còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đàn ông đó thì hắn ta đã sấn sổ bước tới.
Ể! Anh ta giật mất tấm thẻ tín dụng trên tay cô rồi! Có tên cướp nào mà lộng hành, hiên ngang đến mức này không vậy?
Chợt, anh ta giơ tấm thẻ ra trước mặt cô.
- Tấm thẻ không hạn mức mà anh đưa cho em thì em không dùng tới, vậy mà em lại lấy của tên này sao?
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào mặt Vương Tề Mặc.
- Cung Thời Niên! Sao anh lại ở đây?
Đôi mắt của Thời Niên , chứa đầy sát khí, anh trừng với Tự Ninh, tức giận đến mức muốn đập phá cả thế giới nhạt nhẽo này!
- Tại sao anh lại không thể ở đây? Em sợ anh nhìn thấy cảnh gì không nên thấy hay sao? Em không muốn anh nhìn thấy con người thật của em phải không? Vừa chia tay với anh chưa được mấy hôm đã đi cập bồ cập bịch!!!
Tự Ninh cũng đỏ hoe mắt nhìn anh, cô rất đau lòng vì những lời nói xúc phạm này, nhưng thôi, nếu anh muốn nói thì cứ nói. Nếu anh ghét cô thì không phải mọi chuyện sẽ càng dễ chấm dứt hơn sao?
- Trả lại cho em!!!
Tự Ninh với tay đến tấm thẻ nhưng.... Sao người đàn ông này lại cao như vậy chứ?
- Ô! Anh hiểu rồi! Em là một kẻ tham tiền nhỉ? Cậy mà ở trước mặt anh em luôn tỏ ra không ham mê vật chất. Rốt cuộc là nên nói em quá giả tạo hay là... do anh không nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938833/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.