Trong suốt quãng đường trên xe, Tự Ninh vẫn không nói câu gì. Cô cứ im thinh mà cúi đầu buồn bã như sắp khóc đến nơi. Thấy vậy nên anh cũng im lặng không hỏi. Cứ thế mà anh đã chở cô đến một nhà hàng ở cách đó không quá xa, nhưng nói gần cũng không hề gần.
Nhưng tại sao anh lại không đưa cô đến những nhà hàng gần quán bar đó hơn? Câu trả lời có lẽ... là anh muốn ở bên cô lâu hơn một chút.
Wow! Cái nhà hàng này thật là lộng lẫy, nó lấp lánh đến mức choáng ngộp, dù cho Tự Ninh có đang buồn rầu cũng không thể không nhìn ngắm xung quanh mà cảm thán.
- Đẹp thật!
Chợt, có một giọng ấm áp đầy sự quan tâm và yêu thương cất lên, làm cho cô trong bỗng chốc đã cảm thấy ấm lòng.
- Lúc nãy em uống nhiều rượu như vậy... chắc là em đang cảm thấy rất mệt, bụng thì cồn cào và đói phải không? Nên là... em hãy gọi món đi! Ăn vào thì sẽ cảm thấy đỡ hơn, chứ em cứ để bụng đói như này thì không tốt cho sức khoẻ đâu.
Tự Ninh biết là Vương Tề Mặc chỉ đang muốn tốt cho cô! Ấy mà .. gọi món? Làm sao mà cô dám chứ? Trông cái nhà hàng năm sao này rộng lớn và lung linh như cung điện thế này... chắc món ăn cũng là những món đắt đỏ dành cho hoàng gia... quý tộc hay thương nhân giàu có gì đó! Còn cô?
- Ừm... em...
Tự Ninh gượng gạo, bẽn lẽn khẽ nói với anh.
- Thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2938835/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.