Nguyệt Nguyệt à! Tiểu Nguyệt, cô... cô không nên đến gần tôi đâu. Cô không sợ vì tôi mà bọn họ sẽ ghét cô sao?
Nguyệt Nguyệt rất ngạc nhiên nhìn Tự Ninh, đến một lúc sau. Nguyệt Nguyệt chợt bật cười, trả lời Tự Ninh.
- Tự Ninh à! Chị nói gì mà kì lạ vậy? Nếu em sợ bọn họ ghét em thì em đâu cần chủ động bắt chuyện với chị. Được rồi, chúng ta nên làm việc cho tốt đi, nếu không thì bọn họ lại có cớ trách mắng chúng ta đấy.
Tự Ninh cảm thấy cô gái này quá hồn nhiên rồi, nhưng như vậy cũng thật đáng thương xót cho cô, ai biết được cô gái này sẽ gặp chuyện xui xẻo gì khi tiếp xúc với Tự Ninh cô chứ.
Không nói gì nữa, cô chỉ cúi đầu, chăm chỉ quét sân. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Này! Tự Ninh, chút cô quét xong sân rồi thì đi giặc đồ đi, phải rồi, phơi đồ và chà rửa bồn cầu luôn nha!
Có vài cô gầu gái hiên ngang bước ra, khoanh tay, nghênh mặt ra lệnh cho Tự Ninh.
Tự Ninh định gật đầu đồng ý thì Nguyệt Nguyệt lại lên tiếng.
- Đó không phải là chuyện của mấy chị sao? Tại sao lại bảo chị Tự Ninh đi làm? Mấy chị như này là đang muốn cho chị Tự Ninh làm hết công việc của mấy chị hả? Mấy chị đang ức hiếp người mới?
Những câu nói này của Nguyệt Nguyệt là muốn giành lại sự công bằng cho Tự Ninh nhưng, có ích gì hay sao?
- Cô muốn ra mặt cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2934387/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.