Những lời nói của Cung Thời Niên tối qua đã khiến cho cô không cách nào ngủ được. Khúc mắc trong lòng làm cô cảm thấy khó chịu, cô không hiểu tại sao anh ấy lại nói những lời như vậy với mình. Phải chăng.... anh đang thương hại cô?
Cho đến sáng Phó Tự Ninh mới chợp mắt được một chút.
Cạch!!
Cô ấy vẫn còn ngủ sao?
Là Cung Tự Ninh nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Nhưng.... không phải... bây giờ anh nên ở công ty sao?
Khoan khoái, anh cất bước đến bên Tự Ninh và nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến.
Trong bất giác anh đã nắm lấy tay của cô.
Nhưng.... Tự Ninh lại vội rút tay ra, dường như cô ở trạng thái đang cảnh, dù là đang ngủ..
Thở ra một hơi nặng nề rồi anh mới nói.
- Tỉnh rồi à? Có đói không? Tôi kêu người mua cháo cho cô?
- Sao anh vẫn còn ở đây?
Tự Ninh ngồi dậy co người lại dựa vào thành dường, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Thật ra... thì Tự Ninh vẫn còn rất sợ người đàn ông này, có khi còn sợ hơn cả cái chết. Và đứng trước sự quan tâm kì lạ này cô càng cảm thấy bất an hơn.
- Cô sợ tôi?
Cung Thời Niên trước giờ luôn đứng ở nơi cao nhất, đã nhìn không biết là bao nhiêu người đã sợ hãi quỳ rạp dưới chân mình. Cái dáng vẻ đó... cũng không khác như Tự Ninh là bao.
Lúc nhìn bọn họ sợ hãi, không dám ngước đầu lên nhìn mình....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2934359/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.