Phó Tự Ninh đã hôn mê một hơi sâu, trong lúc đứng ở bờ vực sống chết... cô... đã mơ thấy phụ vương và mẫu thân của mình. Một giấc mơ vô cùng hạnh phúc và ấm áp.
Nhưng chợt, giấc mơ đó lại biến tan đi mất, không để lại bất kì dấu tích nào. Đang loay hoay sợ hãi, quay đầu lại cô... lại nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, chết chóc đó một lần nữa. Phụ vương và mẫu hậu đều chết hết, những bá tánh vô tội cũng không còn đường sống. Và cô, Phó Tự Ninh cũng.... bị một đao... chém chết.
Cái cảnh tượng kinh hoàng đó đã khiến cô sợ hãi, hốt hoảng mà chợt mở trừng mắt lúc nửa đêm.
Mở mắt ra, lúc cô tỉnh rồi cô cũng không biết bản thân mình đang ở đâu nữa. Là địa ngục hay thiên đàng vậy?
Cơ mà... không phải là thiên đàng mà cũng chẳng phải là địa ngục, đây... là trần gian.
Tại sao vậy? Tại sao cô lại còn sống? Bọn tại sao lại không để cho cô được giải thoát vậy? Bọn họ đang muốn giày vò cô hay sao?
Nước mắt không biết từ đâu lại tuông trào ra không ngừng. Rồi nhìn xung quanh, cô chợt thấy.... Cung Thời Niên đang chống tay ngủ trên bên cạnh giường bệnh của mình.
Giật mình, Tự Ninh vội sụt sịt lấy tay lau đi nước mắt. Nhưng không ngờ lại làm anh thức giấc.
- Cô sao vậy? Khóc sao?
Anh duỗi tay ra chạm đến bờ má của Tự Ninh mà lau đi nước mắt còn ứ đọng, rồi... lại nhẹ nhàng chạm đến đôi môi nhợt nhạt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-duyen-cua-chung-ta-nen-keo-dai-den-bao-gio/2934361/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.