Năm ấy hoa đào nở rộ, Trương Lỗi một thân áo trắng tuấn dật ngồi dưới gốc cây gảy đàn. Tiếng đàn gảy nên như thiên âm kết thành êm tai vô cùng, thu hút vô số động vật nhỏ cùng cây cỏ thưởng âm.
Gió nhẹ phảng phất thổi đến, một bóng râm bao phủ lên cả người Trương Lỗi.
Cánh hoa vẫn phiêu nhiên bay lượn nhưng tiếng đàn đã dừng lại, Trương Lỗi ngẩng đầu liền đối diện với một cặp mắt sâu không thấy đáy. Đôi mắt ấy đen như mực nhìn hắn chăm chú, khiến tâm thần Trương Lỗi trở nên hốt hoảng hắn vội vàng đứng lên chắp tay thi lễ.
- Hoàng thượng vạn phúc an khang!
Người ấy hơi khoát tay, luồng linh lực êm dịu đỡ lấy Trương Lỗi, Thi Nại Âm vẻ mặt vẫn một mảng lạnh lùng nhìn hắn nói: - Bản đế nhớ rõ đã bãi bỏ thi lễ rồi mà, ngươi còn làm như vậy để làm gì?
Hai vai Trương Lỗi run lên, lại lần nữa cúi đầu chắp tay nói: - Là vi thần có tội!
Một tiếng cười trầm thấp vang lên thật khẽ, giọng nói khàn khàn: - Thật hết cách với ngươi..
Lời nói ấy vừa dứt sau đó là một trận quay cuồng, Trương Lỗi bị Thi Nại Âm đè lên. Giọng nói Trương Lỗi trở nên run rẩy. - Bệ hạ...
- Ngươi... từ nay chuyển vào hoàng cung đi! - Người phía trên khàn giọng nói lại cắn lên tai Trương Lỗi một lần sau đó mới thản nhiên đứng lên.
- Trở về chuẩn bị đi..
Giọng nói ấy phát ra, để lại bóng lưng dưới tia nắng kéo lại thật dài.
Trương Lỗi thẫn thờ lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do/1724097/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.