Trương Lỗi dừng gảy đàn, trên miệng nở nụ cười chua chát. Hắn nhắm mắt đợi chờ cái chết lại gần.
Một lưỡi kiếm lạnh băng đặt lên cổ, Trương Lỗi có thể cảm thấy cái lạnh đến xương tủy phát ra từ thanh kiếm.
- Vì sao không trốn?
Giọng nói quen thuộc lần nữa phát ra chậm rãi âm trầm
- Vì sao phải trốn?
Trương Lỗi ngẩng đầu tia sáng trong mắt ảm đạm. Lưỡi kiếm chém xuống nhưng trên người Trương Lỗi không để lại chút vết thương.
- Đi đi... Trẫm không cần ngươi..
Người kia buông ra thanh kiếm, thanh kiếm ấy nặng nề rơi xuống mặt đất.
Trương Lỗi ngẩn người nhìn người trước mặt.
Khuôn mặt ấy đã chìm hẳn vào trong bóng tối, ngay cả y phục màu đen kia cũng như hòa chung một màu cùng màn đêm âm u.
- Cút mau!
Người kia quát lên một tiếng sắc nhọn, âm thanh lạnh lẽo đến tột cùng.
Đồng tử Trương Lỗi co lại, nhanh chóng đi qua người Thi Nại Âm rồi rời khỏi.
Gió lạnh điên cuồng ập đến âm thanh lạch cạch vang lên, mây mù trôi dạt lộ ra ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống gương mặt nam tử.
Hắn khuỵu gối gục đầu, tóc dài như mực buông xõa rối mù chật vật không tả nổi, trong con ngươi sâu như đầm nước lộ ra dáng vẻ đau đớn khổ sở.
- Xin lỗi... thật xin lỗi ngươi...
Âm thanh thì thào nhỏ bé ấy theo gió cuốn đi biến mất không dấu tích
Trương Lỗi rời khỏi ngọn núi nguy nga kia cũng rời khỏi kinh đô hoa lệ. Từ hôm ấy hắn không còn gặp lại Thi Nại Âm nữa...
Trong lòng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiet-do/1724098/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.